Một lần tình cờ, tôi nghe được chồng và mẹ chồng nói chuyện trong bếp. Tôi chết điếng khi nghe chính chồng mình nói về tôi như vậy.

Tôi sinh ra trong gia đình đầy bạo lực và nghèo khó. Tuổi thơ của tôi gắn liền với những trận đòn của bố dành cho mẹ, với tiếng cãi vã quen thuộc đến mức có lúc, tôi thấy nó như một phần hiển nhiên trong đời sống.

Bố tôi gia trưởng, vũ phu, luôn áp đặt, muốn tôi phải trở thành “ai đó” theo ý ông. Còn mẹ – một người đàn bà lam lũ, chịu thương chịu khó – vẫn cứ bị chồng chê bai và khinh miệt.

Ngày bố đi tù, tôi và mẹ như trút được gánh nặng. Dù cuộc sống thiếu thốn hơn, ít ra, chúng tôi được thở. Tôi không còn bị ép gánh ước mơ của bố, mẹ cũng không còn phải chịu đựng những trận đòn roi. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy nhanh chóng bị thay thế bởi gánh nặng tiền nợ, tiền ăn, tiền học.

18 tuổi, khi vừa khép lại cánh cửa cấp 3, tôi chọn đi làm công nhân để đỡ mẹ. Thỉnh thoảng nhìn bạn bè được đi học tiếp, được tự do mơ mộng, tôi chỉ biết cười nhạt với chính mình. Ước mơ của tôi – vốn đã nhỏ bé – dần biến mất. Và rồi trong một phút nông nổi, tôi nghĩ đến chuyện lấy chồng.

Tôi đã tin rằng, lấy chồng sẽ giúp tôi thoát khỏi cái nghèo, sẽ mang đến một cuộc sống dễ thở hơn. Tôi cưới với tất cả sự ngây dại của một cô gái vừa bước sang tuổi trưởng thành. Vậy mà đời không như mơ. Tôi không hối hận nhưng tôi tiếc vì mình quá vội vàng, ảo tưởng.
Tuổi 18 lên xe hoa, tôi đau điếng khi lén nghe chồng nói chuyện với mẹ anh - 1Tôi không rõ cuộc hôn nhân của mình là bến đỗ hay ngõ cụt (Ảnh minh hoạ: TD).

Gia đình chồng tôi thuộc diện khá giả, không lo nợ nần, cơm áo. Nhưng 6 tháng làm dâu, tôi nhận ra, sự “sung sướng” này còn ngột ngạt hơn nghèo khó. Ngôi nhà có 3 thế hệ chung sống, mỗi người một tính nhưng chung một lối sống gia trưởng, bảo thủ, khắt khe.

Ngay cả chồng tôi – người tôi nghĩ sẽ chở che mình – cũng mang nặng tư tưởng ấy. Anh coi tôi như một người “điểm danh” cho mẹ chồng mỗi sáng, một bà nội trợ lo việc bếp núc và một cái “máy” sinh con.

Tôi không được giữ tiền của chồng, tất cả anh đưa cho mẹ. Tôi không có công việc, không thu nhập, mọi thứ phụ thuộc hoàn toàn vào chồng và gia đình chồng.

Có hôm, trước sinh nhật, tôi thủ thỉ với chồng rằng, mình muốn mặc váy, trang điểm, được anh dẫn đi ăn một bữa cho ra dáng “vợ chồng son”. Tôi đã chờ sự hào hứng, ai ngờ anh nổi nóng, mắng tôi rằng: “Trang điểm là không nghĩ đến con trong bụng”. Tôi lặng im, nước mắt chảy ngược, không còn đủ sức để giải thích.

Tôi nhớ mãi bữa cơm hôm gia đình ăn lẩu cá tầm. Khi tôi bưng đĩa cá, bố chồng buông một câu: “Cá này ở đây ăn suốt, chắc cô từ bé đến giờ mới được ăn”.

Tôi chết lặng. Vừa rửa chén, tôi vừa khóc như một đứa trẻ, không phải vì câu nói cay nghiệt ấy, mà vì cảm giác bị thương hại, bị coi thường len lỏi vào tim mình.

Tôi từng nghĩ, thôi thì chỉ cần con đủ ăn đủ mặc, tôi chịu đựng cũng được. Nhưng rồi có một chuyện xảy ra làm tôi tỉnh giấc.

Một lần tình cờ, tôi nghe được chồng và mẹ chồng nói chuyện trong bếp. Mẹ anh bảo: “Cái con bé ấy cưới về cũng được, miễn là lo việc nhà, sinh cho nhà mình đứa cháu là đủ. Nó nghèo, chẳng dám đi đâu đâu”.

Chồng tôi không phản bác. Anh chỉ cười: “Vâng, con biết. Loại như cô ấy thì chỉ cần ăn ở yên ổn thôi”.

Tôi chết điếng khi nghe chính chồng mình nói về tôi như vậy. Hóa ra trong mắt anh, tôi chỉ là sự lựa chọn an toàn, một người vợ dễ điều khiển, một cô gái nghèo chẳng có lối thoát.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra, tôi không hề được yêu thương, tôi chỉ được chọn. Và tôi đang sống cuộc đời mà người khác vẽ sẵn cho mình.

Tôi rời đi vào một buổi sáng sớm tinh mơ, khi cả gia đình chồng còn đang chìm trong giấc ngủ. Tôi chỉ mang theo chiếc ví rỗng và những bước chân đầy hoài nghi. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, làm gì. Nhưng tôi biết rõ một điều: tôi sẽ không để con tôi phải sống cuộc đời khinh khi, chịu đựng như tôi. Tôi sẽ tự tạo ra tương lai cho con, một tương lai không cần ai ban phát.

Hành trình lập nghiệp của mẹ đơn thân

 

Với số tiền ít ỏi dành dụm từ những lần đi chợ, tôi tìm đến một xưởng may nhỏ và xin làm việc. Tôi vốn đã có đôi bàn tay khéo léo từ ngày còn giúp mẹ vá áo, vá quần. Nhưng bây giờ, mỗi đường kim mũi chỉ không chỉ là công việc, mà còn là nỗi ấm ức, là khát vọng đổi đời. Tôi làm việc không quản ngày đêm, học hỏi từng chút một. Cứ rảnh rỗi, tôi lại lướt mạng, tìm hiểu về các xu hướng thời trang, về cách kinh doanh. Tôi nhận ra, mạng xã hội chính là con đường để tôi thoát khỏi “lũy tre làng” chật hẹp.

Khi con cứng cáp hơn, tôi quyết định nghỉ việc ở xưởng, dồn hết vốn liếng để mở một cửa hàng thời trang trực tuyến nhỏ. Tôi tự mình làm tất cả, từ thiết kế, may mẫu, chụp ảnh sản phẩm cho đến tư vấn khách hàng, đóng gói hàng hóa. Những đêm thức trắng, vừa ôm con, vừa trả lời tin nhắn của khách hàng là chuyện bình thường. Dù vất vả, tôi thấy mình được sống, được làm chủ cuộc đời mình.

Công việc của tôi dần đi vào quỹ đạo, lượng khách hàng ngày càng tăng. Cửa hàng trực tuyến của tôi trở nên nổi tiếng, thậm chí tôi còn có một số khách hàng là người nổi tiếng. Tôi không còn là cô công nhân nghèo khổ ngày nào, tôi đã là một bà chủ.

Gia đình chồng cũ tan nát

Cuộc sống của tôi ngày càng rực rỡ thì gia đình chồng cũ lại bắt đầu chìm vào bóng tối. Sau khi tôi bỏ đi, gia đình họ tìm cách cưới vợ mới cho con trai. Nhưng cô gái sau lại không giống tôi. Cô ấy là con nhà giàu có, kiêu kỳ, không chịu để mẹ chồng hay chồng điều khiển. Cô ấy không làm việc nhà, không sinh con, thậm chí còn thường xuyên lớn tiếng cãi nhau với mẹ chồng và chồng.

Chồng cũ tôi thì càng ngày càng sa sút. Anh ta cờ bạc, rượu chè, phá sản việc kinh doanh của gia đình. Gia đình họ từ chỗ giàu có nay trở nên trắng tay, phải bán nhà để trả nợ. Bố mẹ chồng cũ tôi giờ chỉ còn biết than khóc, trách móc con trai và con dâu.

Một buổi chiều, tôi đưa con trai đi mua sắm. Khi đi ngang qua một khu chợ cũ, tôi chợt thấy chồng cũ mình đang ngồi ở vỉa hè. Nhìn anh ta ăn mặc xộc xệch, đôi mắt lờ đờ, tôi thấy vừa hả hê, vừa thương hại. Tôi dắt con đi qua như hai người xa lạ.

Tôi đã không còn là cô gái nghèo ngày nào, mà đã trở thành một người phụ nữ thành công, mạnh mẽ. Tôi đã tự mình tạo dựng một cuộc sống hạnh phúc, bình yên cho cả hai mẹ con. Tôi đã chứng minh rằng, giá trị của một người phụ nữ không nằm ở việc cô ấy xuất thân từ đâu hay lấy ai, mà nằm ở sự tự tin và ý chí vươn lên.