Người ở lại và người đã ra đi…

Có những chuyến đi bắt đầu bằng nụ cười, nhưng kết thúc bằng nước mắt.
Có những hành trình tưởng là kỷ niệm, lại trở thành bi kịch mãi mãi không thể nguôi.

Vụ lật tàu kinh hoàng ở vịnh Hạ Long đã cướp đi sinh mạng của hơn 40 con người — những người cha, người mẹ, người con, người anh em… Họ ra đi khi lòng vẫn còn háo hức với những giây phút hiếm hoi bên gia đình.

Giữa những dòng người được vớt lên từ làn nước lạnh buốt ấy… có gần 20 em nhỏ.
Những đứa trẻ chỉ vừa kịp háo hức vì được đi chơi hè, lần đầu thấy biển, lần đầu được ngồi tàu cùng cha mẹ.
Ánh mắt trong veo chưa kịp in trọn bầu trời Hạ Long xanh biếc, đã vụt tắt giữa dòng nước xoáy oan nghiệt.

Không ai có thể cầm lòng khi nhìn thấy đôi dép nhỏ còn mắc lại bên thành tàu, chiếc áo phao chưa kịp mặc kỹ, hay bàn tay bé xíu vẫn còn nắm chặt tay mẹ khi được tìm thấy…

Các con chẳng biết gì về tai ương. Các con chỉ biết chuyến đi này là phần thưởng sau một năm học hành chăm chỉ, là niềm vui của cả gia đình sau những ngày tháng mưu sinh vất vả.
Vậy mà giờ đây, những thiên thần bé nhỏ ấy lại nằm lặng yên giữa trắng xóa khăn tang, để lại nỗi đau không lời cho bao gia đình, và cả một dân tộc.

Nam thanh niên sống sót trong tuyệt vọng, đôi mắt đỏ hoe kể lại giây phút cuối cùng bên người yêu: “Lôi được mẹ ra, quay lại kéo bạn gái, hô hấp mãi… nhưng cô ấy đã ngừng thở.”
Người mẹ bơi xuyên màn đêm, gặp ai cứu người nấy, vẫn chỉ mong tìm được chồng con mình giữa muôn trùng sóng nước…
Và nơi nhà tang lễ Bệnh viện Bãi Cháy, chưa bao giờ không khí lại nặng nề đến thế. Những tiếng gào khóc xé lòng của mẹ, của vợ, của con… vọng mãi không tan trong đêm Hạ Long.

Gần 1.000 con người đã trắng đêm bên bờ vịnh để tìm kiếm hy vọng cuối cùng trong vô vọng. Lực lượng đặc công nước, những chiến sĩ thầm lặng, dầm mình suốt đêm giữa làn nước lạnh buốt, mong tìm lại từng mảnh đời còn mất tích.

Có ai ngờ chuyến tàu của mùa hè lại trở thành chuyến tàu cuối của cuộc đời…
Họ không phải những người ham chơi, chỉ là một lần gom góp, dành dụm cả mùa để cả nhà được cùng nhau đi đây đó. Và rồi, số phận đã nghiệt ngã đến nhường ấy…

Những nạn nhân phần lớn là người Hà Nội, nhiều người trong cùng một gia đình, đi cùng nhau rồi… ra đi cùng nhau. Một mất mát quá lớn, một cú quặn đau không từ nào tả xiết.

Hôm nay, người ở lại gượng gạo lau nước mắt, người ra đi thanh thản về cõi vĩnh hằng.
Chúng ta – những người không quen biết – vẫn chung một nhịp tim đau đáu.

Xin thắp một nén nhang lòng, gửi lời tiễn biệt đến những người xấu số.
Xin gửi lời chia buốt đến những gia đình gánh chịu nỗi đau khôn cùng.
Và xin được cầu nguyện… cho sóng thôi gào, cho biển thôi giận dữ, để những câu chuyện đau thương như thế này không bao giờ tái diễn