(Dân trí) – Ngày nào cũng thế, chị dâu dắt xe máy ra khỏi nhà từ khoảng 8h tối đến hơn 11h đêm mới về. Hành động của chị khiến tôi nghi ngờ và quyết định lén đi theo…
Anh trai tôi mất trong một tai nạn giao thông khi đang trên đường đi làm về. Một buổi chiều bình thường, không gió to, không mưa lớn, vậy mà chỉ một cú va chạm, anh đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, để lại một khoảng trống không gì lấp nổi trong lòng cả gia đình.
Mẹ tôi gần như ngã quỵ. Bà vốn đã yếu, sau cú sốc đó, ngày càng tiều tụy như chiếc lá héo. Tôi cũng gắng gượng nén nỗi đau, vừa đi làm, vừa thu xếp mọi việc trong nhà, cố tỏ ra bình tĩnh để mẹ và đứa cháu nhỏ còn chút điểm tựa.
Người khiến tôi lo lắng nhất lại là chị dâu. Chị không khóc lóc ầm ĩ, cũng không than thở một lời. Chị sống lặng lẽ như một cái bóng.
Tôi lặng người khi biết sự thật về dâu (Ảnh minh họa: TD).
Sáng chị đưa con đi học, trưa cơm nước cho mẹ tôi, chiều đón con về, tối cho con ngủ xong lại khoác áo ra khỏi nhà. Đều đặn, ngày nào cũng thế, khoảng 8h tối, chị dắt xe máy đi, mãi tới hơn 11h đêm mới về.
Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ chị cần thời gian để nguôi ngoai nỗi đau, hoặc đơn giản là ra ngoài để thở giữa những ngày tháng ngột ngạt này. Nhưng rồi khi sự vắng mặt của chị ngày càng đều đặn và kéo dài, trong lòng tôi bắt đầu dấy lên những nghi ngờ.
Ở ngoài kia, người ta vẫn nói về những người đàn bà góa trẻ, nói về những cám dỗ, những nẻo đường lầm lỡ. Tôi sợ mẹ tôi biết chuyện, sợ cháu tôi phải chịu thêm tổn thương. Sợ chính tôi cũng không chịu nổi thêm một cú sốc nào nữa.
Một đêm cuối tuần, tôi quyết định theo dõi chị. Chị đi xe máy, không chạy nhanh, cũng không vội vã. Tôi lặng lẽ bám theo, giữ một khoảng cách vừa đủ. Chị rẽ vào con phố nhỏ, nơi ban ngày sầm uất người qua kẻ lại, còn giờ này vắng lặng chỉ còn ánh đèn đường vàng ệch.
Qua mấy ngã tư, tôi thấy chị dừng xe trước một quán cà phê cũ kỹ. Biển hiệu lờ mờ ánh đèn: “Phòng trà Hoa Quỳnh”. Tôi nín thở núp sau một cột điện, tim đập mạnh trong lồng ngực.
Chị dựng xe, bước vào. Tôi do dự một lúc rồi cũng lặng lẽ men theo vách tường nhìn vào. Bên trong là một căn phòng nhỏ, bàn ghế gỗ cũ xếp san sát, ánh đèn vàng hắt lên những khuôn mặt mỏi mệt. Trên sân khấu đơn sơ, một người đàn ông trung niên đang hát bài tình ca cũ bằng giọng khàn khàn.
Tôi đưa mắt tìm kiếm chị và chết lặng. Chị đang đứng sau quầy pha chế, tay áo xắn cao, dọn dẹp, bê nước cho khách. Động tác nhanh nhẹn, ánh mắt bình thản. Chị làm việc lặng lẽ, gương mặt không cười nổi một cái.
Chị đi làm thêm, không phải để tìm vui, mà để mưu sinh. Tối hôm đó, tôi lặng lẽ về nhà trước chị. Đêm nằm nghe tiếng đồng hồ tích tắc, trong lòng tôi ngổn ngang những ân hận. Tôi đã nghĩ xấu về chị, đã để cho sự nghi kỵ chiếm lấy trái tim mình, thay vì tin tưởng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ. Nhìn chị lúi húi chuẩn bị bữa sáng trong bếp, mái tóc cột gọn phía sau, quầng thâm dưới mắt không che giấu nổi, tôi thấy lòng mình thắt lại.
Tôi rót cho chị một cốc nước ấm, đặt trước mặt chị rồi khẽ nói: “Nếu có gì khó khăn, chị cứ nói với em. Đừng gồng một mình như vậy”. Chị hơi khựng lại, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ hoe. Một lúc lâu sau, chị mới khe khẽ đáp: “Chị chỉ muốn lo được cho mẹ, cho em và cho các cháu”.
Thì ra sau khi anh tôi mất, để lại một khoản nợ nhỏ do vay mượn kinh doanh. Khoản nợ ấy không lớn nhưng đối với một gia đình chỉ trông vào đồng lương công chức như gia đình tôi và sức khỏe yếu ớt của mẹ, đó là cả một gánh nặng.
Chị âm thầm xin làm phục vụ đêm ở phòng trà, lĩnh đồng lương ít ỏi để gom góp trả dần, chưa từng hé răng than vãn một lời.
Người ta thường nói, phụ nữ mạnh mẽ là phụ nữ biết tự đứng dậy sau nỗi đau. Nhưng chị dâu tôi không chỉ đứng dậy, chị còn lặng lẽ gánh lấy cả những gánh nặng mà đáng lẽ chị có quyền được chia sẻ.
Hôm ấy, khi ngồi nhìn tấm lưng gầy gò của chị trong bếp, tôi mới hiểu: Có những người, nỗi đau không làm họ gục ngã, mà khiến họ kiên cường đến lặng người. Tôi cũng ân hận vì đã hiểu lầm chị và càng thương chị hơn vì phải thay anh tôi gánh vác cả gia đình.
News
Hóa ra đây là lý do HLV Kim Sang-sik v:.á:.i l:.ạ:.y trọng tài 3 lần: Cả nước ngỡ ngàng, đoán sai hết rồi
ANTD.VN – Nhà cầm quân người Hàn Quốc đã lý giải hành động vái lạy trọng tài trong trận chung…
Chưa bao giờ tuyệt vời đến thế: Ngày mai 1/8, hàng triệu người dân Hà Nội sẽ được chứng kiến
Từ 1/8, đây là lần đầu tiên người dân Hà Nội được hưởng nhiều tiện ích đến vậy tại tất…
Cả nước bất ngờ về tiền vệ Công Phương U23: Trời ơi sao lại nghĩ thế?
Tiền vệ Công Phương vui khi cùng U23 Việt Nam vô địch U23 Đông Nam Á nhưng chưa quá hài…
Sao thế này Hà Nội ơi, lại ô tô khách 16 chỗ…
Hà Nội – Ô tô khách 16 chỗ bốc cháy ngùn ngụt trên cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ, may mắn…
Cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ ngay lúc này: Trời ơi sao lại kinhkhung đến mức này
Một ô tô khách đang lưu thông trên cao tốc Pháp Vân – Cầu Giẽ (đoạn qua xã Hồng Vân,…
Trời ơi lại vừa ch:.á:.y xe máy điện tại nhà dân, nhưng có 1 điều lạ lắm
Xe máy để tại tầng trệt căn nhà 2 lầu bất ngờ phát hỏa cháy lớn. Người bên trong căn…
End of content
No more pages to load