ở một ngôi làng nhỏ nằm bên bờ sông, có một ông lão tên là Tâm. Ông Tâm đã dành cả đời để làm việc chăm chỉ, tích lũy được một khối tài sản khá lớn gồm ruộng đất, trâu bò và vàng bạc. Ông có ba người con trai: Lâm, Phong và Hải.

Khi tuổi già sức yếu, ông Tâm lo lắng không biết ai sẽ chăm sóc mình khi về già. Một ngày nọ, ông gọi ba người con đến và nói:

Có thể là hình ảnh về 1 người

“Các con à, cha đã già yếu, không còn sức làm việc nữa. Cha muốn chia tài sản cho các con để sống yên bình lúc tuổi già.”

Ba người con nghe xong vô cùng mừng rỡ, hứa hẹn sẽ chăm sóc cha chu đáo. Ông Tâm tin tưởng, liền chia đều tài sản cho cả ba, mỗi người một phần như nhau.

Nhưng ngay khi nhận được tài sản, các người con lập tức thay đổi. Họ không còn quan tâm, chăm sóc ông như trước. Lâm bận rộn với công việc kinh doanh, Phong dành thời gian xây dựng gia đình riêng, còn Hải mải mê với cuộc sống xa hoa. Ông Tâm, từ chỗ được con cháu yêu thương, nay chỉ còn lại trong căn nhà trống trải, cô độc.

Một đêm mưa to gió lớn, ông Tâm đổ bệnh nặng. Ông cố gọi các con đến chăm sóc, nhưng chẳng ai đoái hoài. Đến khi bệnh tình trở nặng, ông phải nhờ hàng xóm giúp đỡ đưa vào bệnh viện.

Cuối cùng, khi ông qua đời, ba người con chỉ đến để lo thủ tục thừa kế thêm phần còn lại của tài sản, chứ không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Sau đó, ngôi nhà của ông Tâm bị bỏ hoang, cỏ mọc um tùm như chính sự lạnh nhạt, vô tình của những đứa con đã từng được ông yêu thương hết mực.