Tôi là con trai duy nhất trong gia đình, mẹ mất đã được hai năm. Sau khi mẹ đi, bố tôi dường như biến thành một con người khác. Ông trở nên lặng lẽ, ít nói, thường ngồi trầm ngâm trước bàn thờ mỗi tối. Nhưng điều khiến tôi ám ảnh nhất là thói quen kỳ lạ của ông – mỗi đêm, ông lén ôm bức ảnh thờ của mẹ đi ngủ.

Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là cách ông đối mặt với nỗi cô đơn. Tôi từng nhiều lần thấy ông thì thầm gì đó với bức ảnh của mẹ trước khi tắt đèn, ánh mắt ông dường như chất chứa cả bầu trời tiếc nuối và tình yêu. Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ khi tôi nhận ra bức ảnh thờ đó có gì đó không ổn.

Một đêm, khi vô tình bước ngang phòng bố, tôi nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ, nhưng không phải giọng của ông, mà là một giọng phụ nữ yếu ớt, đứt quãng. Máu tôi lạnh toát, tay run lên, tôi đứng chết trân ngoài cửa, cố gắng lắng nghe.

“Anh… đừng… hãy để em đi…”

Giọng nói đó vang lên từ bức ảnh của mẹ. Trái tim tôi như ngừng đập. Cửa phòng bố khép hờ, qua khe cửa, tôi thấy ông ngồi trên giường, đôi tay run rẩy ôm chặt khung ảnh, thì thầm điều gì đó tôi không nghe rõ.

Tối hôm sau, tôi quyết định tìm hiểu sự thật. Chờ đến khi bố đã ngủ say, tôi lén vào phòng ông. Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, tôi cẩn thận nhấc khung ảnh lên, lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Khi tôi mở khung ảnh, một làn gió lạnh thổi qua, căn phòng như chìm vào một bầu không khí u ám.

Đằng sau bức ảnh là một mẩu giấy cũ, ố vàng với những dòng chữ nguệch ngoạc của mẹ tôi:

“Nếu em ra đi trước anh, xin đừng níu giữ linh hồn em. Hãy để em được bình yên. Đừng để tình yêu trở thành xiềng xích…”

Bỗng dưng, một tiếng nấc nhẹ vang lên từ chính khung ảnh. Tôi hốt hoảng đặt bức ảnh trở lại như cũ và bước lùi vài bước. Đôi mắt mẹ trong bức ảnh dường như nhìn chằm chằm vào tôi, sâu thẳm, u uất, như muốn nói điều gì đó.

Tôi chưa bao giờ thấy bố rời mắt khỏi bức ảnh đó, nhưng giờ tôi đã hiểu – ông không phải đang nhớ thương, mà là đang níu giữ, đang ngăn cản linh hồn mẹ tôi siêu thoát.

Đêm hôm đó, tôi không tài nào chợp mắt. Tôi biết mình phải làm gì – giải thoát cho mẹ, và cũng là cứu bố tôi khỏi vòng lẩn quẩn của sự đau khổ này…