Lan là một nhân viên văn phòng chăm chỉ, đã kết hôn được vài năm và sống cùng gia đình chồng tại thành phố. Chồng cô, Hưng, là người hiền lành và luôn ủng hộ vợ theo đuổi sự nghiệp.

Một ngày, bố chồng Lan đổ bệnh, sức khỏe yếu đi rõ rệt. Cả gia đình bắt đầu lo lắng, bàn cách chăm sóc ông. Mẹ chồng Lan, tuy cũng đã có tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh, muốn tự mình chăm sóc chồng. Tuy nhiên, ông lại khăng khăng muốn Lan nghỉ việc ở nhà để chăm sóc ông, với lý do:

“Con trẻ có sức, có sự kiên nhẫn. Mẹ con cũng cần nghỉ ngơi tuổi già.”

Lan nghe vậy, trong lòng rối bời. Nghỉ việc nghĩa là phải từ bỏ những năm tháng cố gắng xây dựng sự nghiệp, chưa kể đến gánh nặng tài chính đè nặng lên đôi vai chồng cô.

Buổi tối hôm đó, Lan ngồi xuống nói chuyện với chồng:

“Anh à, bố muốn em nghỉ việc để chăm sóc, nhưng công việc này em đã cố gắng rất nhiều mới đạt được. Em lo nếu nghỉ rồi, sau này quay lại sẽ khó khăn lắm.”

Hưng nắm lấy tay Lan, nhẹ nhàng:

“Anh hiểu. Nhưng bố cũng cần được chăm sóc. Hay mình tìm người giúp việc hoặc thuê y tá chuyên nghiệp, như vậy bố sẽ có người chăm sóc tốt hơn mà em vẫn có thể đi làm.”

Có thể là hình ảnh về 3 người

Lan suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, thấy đây là giải pháp hợp lý nhất.

Sáng hôm sau, cô xuống nhà nói chuyện thẳng thắn với bố chồng:

“Bố à, con rất muốn chăm sóc bố, nhưng con cũng cần giữ công việc để lo cho gia đình mình. Hay mình cùng tìm một người giúp việc, con sẽ sắp xếp thời gian về nhà chăm bố mỗi tối.”

Bố chồng Lan im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Ông hiểu rằng con dâu cũng có cuộc sống riêng và việc ép buộc cô từ bỏ sự nghiệp là không công bằng.

Từ đó, gia đình Lan thuê một người chăm sóc chuyên nghiệp, còn cô vẫn tiếp tục công việc của mình nhưng thường xuyên dành thời gian về thăm bố chồng, giữ gìn tình cảm gia đình.