Lúc vay tiền mua nhà thì nhà chồng không ai cho vay lấy 1 đồng, lúc mua xong thì cả nhà chồng kéo đến ở rồi bắt em hầu hạ.
Vừa mua được căn chung cư thì cả nhà chồng kéo đến ở với lý do: “Nhà có điều hòa” Ảnh minh họa

Vợ chồng em đều là nhân viên văn phòng nên lương cũng thấp, gọi là đủ sống. Nhà bố mẹ chồng hơi chật với lại em không thích ở chung với mẹ chồng sợ có chuyện này kia nên cưới xong 2 vợ chồng em ra ngoài thuê nhà trọ ở riêng. Muốn thoát cảnh ở trọ, em và chồng em phải cày việc làm thêm ác lắm. Chồng em ngoài giờ làm thì chạy thêm xe ôm, còn em thì bán hàng online. Nhờ giờ tụi em làm ăn cũng được, sau 5 năm 2 vợ chồng tích cóp cũng được 700 triệu.

Ảnh minh họa

Hòm hòm tiền, vợ chồng em bàn nhau mua căn chung cư ở để thoát cảnh cuối tháng đóng tiền nhà. Quyết định mua căn chung cư 1,5 tỷ với số tiền tiết kiệm vợ chồng có chỉ được 1 nửa, bọn em chạy vạy khắp nơi được 200 triệu, số còn lại vay ngân hàng và trả góp.

Nhà chồng đông người, kinh tế cũng gọi là có ấy vậy mà lúc vợ chồng em hỏi vay thì ai cũng lắc đầu. Có hôm em vô tình nghe được mẹ chồng em xúi cô em chồng mà em giận bà quá: “Có tý tiền tiết kiệm để dành mà lấy chồng, đừng cho chị dâu mày vay, mất đất. Mẹ có tiền nhưng vẫn phải giữ làm của phòng thân”. Đấy các chị xem, lúc cần vay mà đến cả người thân còn sợ mất không cho vay em chán thế nào.

Mua được căn chung cư 70m2 dù vẫn còn nợ khá nhiều nhưng vợ chồng em cũng mừng và bảo nhau cố gắng cày cuốc lấy tiền trả nợ. Con cái giờ có nhà rộng rãi ở tụi nhỏ cũng thích. Thế nhưng mới ở được 1 tuần thì hôm em vừa đi làm về đã choáng váng thấy cả tá đồ đạc xếp ở phòng khách, nhà chồng 4 người đến hết nhà em còn mẹ chồng thì bảo:

– Vợ chồng con và 2 đứa ngủ 1 phòng thôi, phòng còn lại và phòng khách để bố mẹ và các em ngủ. Từ nay bố mẹ và các em sẽ dọn đến đây sống. Nhà mới có khách, ở thích thật.

– Ơ… mẹ, sao mẹ lại kéo cả nhà đến đây. Nhà con có 70m2 chỉ đủ 4 người ở thôi ạ.

– Ơ iếc gì chứ? Mẹ và mọi người đến đây ở vì nhà con có điều hòa thôi. Nhà mẹ không có điều hòa, mua hè này nóng lắm chịu sao được. Mất công bật điều hòa thì mẹ và mọi người đến ở cùng vừa mát lại không tốn kém có mất cái gì đâu hay con không muốn cho nhà chồng ở cùng.

– Không phải ạ, nhưng…

– Không nhưng gì cả, đồ nhà mẹ đã dọn đến đây hết rồi. Con cứ thế mà làm.

Nhà chồng cứ thế chiếm hết phòng ngủ của tụi nhỏ, rồi phòng khách. Từ hôm đấy đến giờ hôm nào em cũng phải về tất bật cơm nước cho gần chục người ăn rồi lại dọn dẹp. Có 2 cô em chồng nhưng chẳng cô nào chịu đụng tay vào việc nhà, hễ em định nhờ 2 đứa nó làm việc gì thì mẹ chồng lại bảo: “Em nó còn nhỏ, bận việc con làm đi”.

Thực sự nhiều hôm đi làm ở cơ quan đã mệt mỏi, đau đầu với việc bán hàng online thì chứ về nhà nhìn bãi chiến trường nhà chồng bày ra, rồi cơm nước cho cả tá người như vậy em sắp phát điên lên rồi.

Em biết mình không đủ mạnh mẽ để đối diện trực tiếp, còn chồng thì lại quá cả nể. Em quyết định tìm cách để nhà chồng tự thấy không thoải mái mà ra đi.

Từ ngày hôm sau, em bắt đầu thay đổi. Em vẫn nấu cơm nhưng chỉ nấu đủ cho gia đình nhỏ của em, không còn dọn dẹp nhà cửa cho cả chục người nữa. Em dành thời gian sau giờ làm để chơi với các con hoặc làm việc online, thay vì phải chạy vào bếp nấu nướng. Khi thấy mẹ chồng và các em chồng hỏi, em thẳng thắn đáp: “Con bận lắm, không có thời gian. Con cũng không đủ sức lo cho cả chục người, các mẹ, các em tự lo giúp con nhé.”

Đồ đạc trong nhà em cũng chỉ sắp xếp gọn gàng cho gia đình em. Vài ngày đầu, nhà chồng rất bất ngờ, thậm chí khó chịu. Các em chồng vẫn quen được hầu nên tỏ ra giận dỗi, còn mẹ chồng thì than vãn với chồng em. Nhưng chồng em lúc này cũng đã thấy được sự mệt mỏi của em, nên anh cũng im lặng.

Sau một tuần, cả nhà chồng không còn chịu được cảnh tự phải nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp. Sự thoải mái của họ không còn. Cuối cùng, mẹ chồng cũng phải lên tiếng với chồng em: “Chắc mẹ và các em về quê đây. Mẹ thấy ở đây không tiện cho lắm.” Dù có chút giận dỗi, nhưng em đã đạt được mục đích của mình.