Tôi vừa đi công tác Hà Nội hai ngày, trước khi đi còn nhắn với chồng:

— Ở nhà trông nhà giùm em, nhớ đừng để em gọi điện mà không nghe là biết tay em đấy!

Anh cười hề hề:

— Lo cái gì, nhà có cháy anh còn biết đường lấy chăn dập, yên tâm làm việc đi.

Vậy mà đêm hôm đó, hàng xóm nhắn tin:
“Em ơi, nhà chị có bật nhạc nhỏ thôi mà vẫn nghe tiếng rên với cười khúc khích từ nhà em. Chắc có phim truyền hình đang quay đó!”

Tôi lạnh cả sống lưng. Gọi video call không bắt máy, nhắn tin thì “Đang bận, lát anh gọi lại”.
Tôi biết ngay có biến. Nhưng tôi không vội làm ầm lên. Tôi đặt vé máy bay về sớm ngay trong đêm. Sáng hôm sau, tôi có mặt ở nhà lúc 6 giờ.

Căn nhà yên ắng. Chồng tôi ngủ say, ôm trọn con bồ tóc nhuộm vàng hoe, váy ngủ mỏng tang, hai người quấn lấy nhau giữa phòng khách như thể nhà của chúng nó. Tôi chụp vài tấm hình làm bằng chứng, rồi bình tĩnh đi chuẩn bị “món quà chào buổi sáng”.

Tôi bày một mâm cơm sáng hấp dẫn: bún bò, nước cam, tráng miệng có sầu riêng — món mà con bồ chồng từng đăng Facebook “ngửi thôi đã muốn nôn”.

Sau đó tôi đi thay bộ đồ công sở, trang điểm tươi tắn, bật nhạc bolero thật to, rồi kéo rèm cửa, mở toang cửa chính và… gọi:

— Em ơi, dậy ăn sáng nè. Ăn xong chị đưa em ra mắt mẹ chồng luôn, tiện đường ghé phường làm giấy khai sinh nếu có bầu nha!

Con bồ dựng dậy, nhìn thấy tôi thì hét toáng lên, chụp vội cái áo khoác rồi bỏ chạy chân đất. Chồng thì lắp bắp chưa kịp hiểu chuyện gì.

Tôi chỉ nói một câu nhẹ tênh:

— Từ giờ, anh ở với “món ăn” anh chọn đi. Tôi không có khẩu vị.


Kết thúc:
Con bồ “chạy mất dép”, chồng bị cả xóm dị nghị, tôi thì nộp đơn ly hôn, kèm theo một bộ hồ sơ kiện đòi chia tài sản vì ngoại tình. Và tất nhiên, tôi vẫn đi làm, vẫn rạng rỡ — vì lòng tự trọng của phụ nữ không phải để đổi lấy sự phản bội.