Tôi lập gia đình ở tuổi 28, khi tình yêu vừa đủ chín để đi đến hôn nhân. Bố mẹ hai bên đều ủng hộ, ai cũng mừng cho chúng tôi. Tôi từng tin rằng, chỉ cần vợ chồng yêu thương nhau thì khó khăn nào cũng sẽ vượt qua. Nhưng hôn nhân, đặc biệt là quãng thời gian sau sinh, đã cho tôi nhiều trải nghiệm vừa ngọt ngào, vừa cay đắng.
Khi mang bầu, gia đình chồng hân hoan ra mặt vì chồng tôi là con trai cả, được kỳ vọng có cháu đích tôn. Nhưng với tôi, đó là quãng thời gian đầy mệt mỏi: nghén nặng, gầy rộc, đi làm thì cố gắng cầm cự. Chỉ có mẹ đẻ thường xuyên xuống chăm sóc, nấu cho tôi từng bát cháo, bát canh chua dễ nuốt.
Khoảnh khắc ôm con trong vòng tay, tôi vừa hạnh phúc vừa trào nước mắt sau những ngày ở cữ đầy áp lực. Ảnh minh họa
Mẹ chồng cũng thương tôi, nhưng theo kiểu “ngày xưa”, ép tôi uống nước lá, ăn những món dân gian. Tôi nhiều lần khóc thầm vì ngột ngạt, nhưng vẫn cố chịu để không làm bà phật ý.
Ngày sinh con, tôi đau đớn tưởng ngất đi, nhưng giây phút nghe tiếng khóc chào đời, tôi vỡ òa hạnh phúc. Con trai kháu khỉnh, khiến cả nhà nội ngoại vui mừng. Mẹ chồng càng cưng cháu hơn ai hết.
Thế nhưng, những ngày ở cữ tại nhà chồng mới thực sự là “thử thách”. Bà nghiêm ngặt cấm tôi tắm gội, không cho dùng điện thoại, ngày nào cũng bắt ăn gà hầm, móng giò đến mức tôi sợ phát khóc. Chồng thương nhưng bận rộn, mọi chuyện đều phải theo lời mẹ chồng. Tôi không trách, chỉ thấy ngột ngạt.
Khi tôi vừa hồi phục, mẹ chồng gọi riêng, trao cho tôi cuốn sổ tiết kiệm 2 tỷ đồng, kèm điều kiện: “Mẹ cho cháu, coi như của hồi môn sau sinh. Nhưng con phải hứa, dù thế nào cũng không được đưa cháu về ngoại sống. Cháu đích tôn phải lớn lên ở nhà này.”
Cuốn sổ tiết kiệm 2 tỷ đồng bất ngờ từ mẹ chồng khiến tôi chết lặng, cảm giác như bị ràng buộc bằng tiền. Ảnh minh họa
Tôi chết lặng. Đêm ấy ôm con, tôi khóc. Tôi sinh con đâu phải để đổi lấy tiền và điều kiện. Hôm sau, tôi để lại sổ tiết kiệm cùng mảnh giấy: “Con cần nuôi con bằng tình yêu chứ không phải bằng điều kiện”, rồi ôm con về ngoại.
Ở nhà mẹ đẻ, tôi thấy lòng nhẹ nhõm, con trai khỏe mạnh, bú ngoan ngủ ngoan. Một tuần sau, chồng tìm đến, anh ôm tôi và con, nói sẽ giải thích để mẹ hiểu rằng tình thân không thể gắn với ràng buộc.
Cuối cùng, mẹ chồng tôi xuống ngoại, mang theo nồi cháo gà, vừa khóc vừa nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ chỉ sợ mất cháu thôi. Tiền không quan trọng, chỉ cần mẹ con con bình an”. Tôi xúc động ôm bà, nhận ra rằng ai làm mẹ cũng có nỗi lo riêng, chỉ là cách thể hiện khác nhau.
Giờ nhìn con ngủ an lành trong vòng tay, tôi thấy mình đã có tất cả. Với người mẹ, không gì quý giá bằng tình yêu thương và sự cảm thông.
News
Vụ xe cứu thư;ơ;ng chở người h;ấ;p h;;ối 200km thu 21 triệu đồng: BV Đa khoa số 1 Bắc Ninh “không liên quan chúng tôi”
Lãnh đạo BV Đa khoa Bắc Ninh số 1 khẳng định chiếc xe cứu thương đi 200km thu 21 triệu…
Phụ huynh và học sinh cả nước chuẩn bị ăn mừng đi thôi: Bộ Chính trị chính thức quyết định về sách giáo khoa rồi!
Bộ Chính trị yêu cầu một bộ sách giáo khoa thống nhất toàn quốc Bộ Chính trị chỉ đạo rà…
Tạm biệt Miss Audition Ngọc Anh – thần tượng của 9x đời đầu
Miss Audition Ngọc Anh điều hành đường dây bán khí cười ở phường Sài Gòn Phòng Cảnh sát kinh tế…
Công an Hà Nội thông báo mới nhất từ 6h sáng mai đến 05/9
Công an Hà Nội đề nghị các cơ quan, đơn vị liên quan phối hợp điều chỉnh lộ trình từ…
Tạm biệt những người kê ghế nhựa, trải bạt xem diễu binh, diễu hành!
Ngay trước thềm sự kiện A80, Công an Văn Miếu đã mạnh tay xử lý tình trạng bán ghế giữ…
TIN BUỒN: Đóng góp của Bích Tuyền có thể bị xoá sạch
Đó là thông tin được truyền thông Thái Lan nhận định về tình cảnh của tuyển bóng chuyền nữ Việt…
End of content
No more pages to load