Sáng hôm ấy, trời nắng hanh. Cổng rạp nhà trai trang trí lộng lẫy, trống kèn nổi lên rộn rã. Nhà gái đã tới sát cổng, đi đầu là ông Phúc – bố cô dâu, dáng người chắc nịch, mặt nghiêm nghị – tay dắt con gái tên Duyên mặc váy cưới trắng tinh. Dù chiếc váy được thiết kế khéo léo nhưng vẫn lộ chút nhô lên ở bụng dưới – dấu hiệu của đứa bé đang lớn dần.

Vừa đến cổng, bà Hường – mẹ chú rể – lập tức bước ra, tay vịn chiếc thang tre dựng sẵn bên hàng rào. Giọng bà sắc lạnh:

Bà Hường: “Chửa trước rồi, không được bước qua cửa chính. Nhà này có gia phong, muốn làm dâu thì trèo thang mà vào.”

Đám đông lặng đi. Tiếng trống kèn cũng như tắt lịm.

Duyên tái mặt, đứng khựng lại. Thắng – chú rể – sững sờ, bước lên định can ngăn:

Thắng: “Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Bỏ thang xuống đi, đừng làm xấu mặt cả hai nhà…”

Bà Hường (vẫn cứng rắn): “Con muốn mất phước à? Cái bụng kia còn chưa vào cửa đã mang điềm gở. Trèo thang một bước là sạch, ai cũng yên lòng.”

Bà quay sang Duyên, chìa tay ra, giọng đầy ép buộc:

Bà Hường: “Nào, lên đi con. Mẹ thương thì mẹ mới dạy cho điều đúng sai.”

Nhưng lúc đó, ông Phúc – bố cô dâu – sải bước lên trước, đứng chắn giữa Duyên và bà Hường, mặt đỏ bừng vì giận:

Ông Phúc (gằn từng chữ): “Nhà bà coi thường con gái tôi đến mức đó à?”

Bà Hường (bối rối): “Tôi không coi thường, tôi chỉ làm đúng lệ nhà…”

Ông Phúc: “Lệ nào bắt con gái người ta trèo thang trong ngày cưới? Bà gọi đó là gia phong, còn tôi gọi đó là sỉ nhục!”

Không khí đặc quánh lại. Duyên nghẹn ngào, mắt rưng rưng. Bà Mai – mẹ cô dâu – bước lên, ôm con gái rồi nói dứt khoát:

Bà Mai: “Đi con. Mẹ không gả con vào cái nhà coi con như món đồ tì vết.”

Ông Phúc (lớn tiếng): “Thưa bà con hai họ! Đám cưới hôm nay nhà tôi tuyên bố huỷ. Ai muốn giữ cái thang thì giữ lấy. Còn con gái tôi – tôi đưa về.”

Nói rồi, ông nắm tay con gái, cả nhà gái quay lưng đi. Váy cưới trắng lướt qua đường làng đầy bụi, theo sau là tiếng xì xào không dứt.

Thắng ngồi thụp xuống giữa cổng, hai tay ôm đầu. Bà Hường đứng chết trân, tay vẫn đặt trên chiếc thang tre vô dụng.