Cuối tháng trước, nhóm chat lớp trên Zalo vốn đã im ắng từ lâu bỗng sôi nổi trở lại. Hóa ra, lớp trưởng thời cấp 3 thông báo cuối tháng này sẽ tổ chức họp lớp kỷ niệm 30 năm ngày tốt nghiệp. Cậu ấy chủ động lên kế hoạch sớm để mọi người thu xếp công việc và về quê tham dự.
Từ ngày rời ghế nhà trường, mỗi người chúng tôi một phương trời. Công việc, gia đình và những lo toan cuộc sống cuốn đi, khiến việc giữ liên lạc cũng trở nên thưa thớt. Lần cuối tôi gặp lại vài người bạn cũ là ở đám cưới một bạn trong lớp, cũng đã mười lăm năm có lẻ.
Đúng ngày hẹn, tôi gác lại công việc, lái chiếc xe từ nội thành về ngoại ô. Hôm đó, tôi muốn xuất hiện thật tươm tất vì đây là dịp đặc biệt. Tôi rất mong chờ được gặp lại những gương mặt thân thương đã cùng mình trải qua những năm tháng học trò.
Ảnh minh họa: Internet
Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng mới khai trương ngay trung tâm thị trấn. Khi tôi bước vào, tiếng cười nói rộn rã cả một góc phòng. Trên bàn tiệc, đồ ăn thức uống ê hề. Tôi đưa mắt tìm kiếm những người bạn quen thuộc, nhưng thoáng chút bỡ ngỡ vì ai cũng vừa quen vừa lạ. Thời gian quả thật đã làm thay đổi nhiều điều, chúng tôi không còn trẻ trung như xưa, tóc nhiều người đã lốm đốm bạc, da hằn thêm nếp nhăn, vóc dáng cũng khác đi ít nhiều.
Lấy hết can đảm, tôi mỉm cười tiến lại gần. Thế nhưng, thay vì những cái ôm nồng nhiệt hay tiếng gọi tên thân mật, tôi chỉ nhận lại những ánh mắt dò xét, ngạc nhiên. Có người khẽ nghiêng đầu hỏi: “Ơ, ai đây nhỉ?” rồi lại quay sang tiếp tục câu chuyện với người bên cạnh.
Để giấu đi sự lúng túng, tôi vội tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, cố gắng bắt chuyện với những người cùng bàn. Nhưng dường như chẳng ai còn nhớ đến thằng Tuấn còi cọc, hay ngồi bàn đầu năm nào – chính là tôi. Câu trả lời của họ hời hợt, ánh mắt thờ ơ khiến tôi cảm thấy mình như người dưng lạc vào bữa tiệc của một nhóm bạn thân thiết.
Đang loay hoay tìm cách hòa nhập, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ chiếc bàn bên cạnh. Đó là thằng Hải “móm” – đứa bạn chí cốt của tôi ngày xưa. Chúng tôi từng chia nhau gói xôi, mượn nhau cây bút, quyển vở. Nó cười lớn, đứng dậy nói:
“Ê ê mọi người, còn nhớ thằng Tuấn ‘văn vở’ không? Mười mấy năm rồi biệt tăm biệt tích. Nghe đâu giờ nó ‘chui gầm chạn’, lấy vợ giàu, được giao cả công ty cho quản lý, sướng quá nên không thèm đi họp lớp nữa chứ gì!”
Giọng nói của nó không lớn, nhưng đủ để tôi nghe rõ mồn một. Câu nói ấy kèm theo nụ cười khẩy và cái liếc mắt nhìn quanh như tìm kiếm sự đồng tình của mọi người. Tôi hiểu rõ cái từ “chui gầm chạn” mà nó dùng mang ý nghĩa gì. Nhưng Hải đâu biết tôi đang ngồi ngay đây và nghe thấy tất cả.
Ảnh minh họa: Internet
Ngày xưa, tôi là đứa ít nói, rụt rè, không mấy khi tham gia các hoạt động của lớp, nhưng chưa bao giờ nghĩ mình mờ nhạt đến mức bị lãng quên. Những điều Hải vừa nói hoàn toàn là bịa đặt. Tôi và vợ vốn là bạn học cùng đại học. Chúng tôi cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, nỗ lực gấp nhiều lần người khác mới có được ngày hôm nay. Vậy mà trong mắt nó, tôi lại trở thành nhân vật của một câu chuyện bị thêu dệt trắng trợn.
Nghe giọng điệu có phần chế giễu của bạn bè, tôi cười nhạt. Từ tâm trạng thoải mái, vui vẻ ban đầu, tôi bắt đầu cảm thấy dè dặt với họ. Sau khi nghe xong câu chuyện mà người bạn thân năm nào vẽ ra, tôi không giải thích, cũng chẳng tranh cãi, chỉ khẽ đứng dậy nói với người ngồi cạnh: “Xin lỗi, tớ có chút việc bận” rồi lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.
Trên đường về, tôi suy nghĩ mông lung về những gì vừa xảy ra. Ba mươi năm đã trôi qua, tất cả chúng tôi đều đã thay đổi. Tôi cứ ngỡ rằng, những kỷ niệm chung sẽ là sợi dây vô hình kết nối lại tình bạn xưa, rằng những nụ cười, những câu chuyện cũ có thể xóa nhòa khoảng cách thời gian giữa chúng tôi. Nhưng hóa ra, thứ thay đổi nhiều nhất không phải là vẻ bề ngoài, mà là cách người ta nhìn nhận và đánh giá nhau. Không biết có phải cuộc sống đã dạy người ta cách phân loại nhau theo thành công – thất bại, hay lòng chân thành đã dần bị thay thế bởi những thước đo khác.
Tối hôm đó, tôi âm thầm rời khỏi nhóm chat của lớp và lái xe trở lại thành phố. Sau kỷ niệm không mấy vui vẻ này, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ tham gia bất kỳ buổi họp lớp nào nữa. Khi đã trưởng thành, tôi nhận ra rằng mình nên chọn lọc bạn bè và buông bỏ những mối quan hệ không mang lại giá trị tích cực. Quyết định này có lẽ khiến tôi hơi buồn, bởi những người tôi quyết tâm “từ bỏ” lại từng là những người bạn thân thiết nhất thời cắp sách đến trường.
News
Anh nông dân Nghệ An đ;á;nh đổi 6 năm t;;ù vì 13 con gà lôi trắng, cảnh vợ con nheo nhóc tiễn chồng khiến nhiều người xót xa
Vì nuôi bán 13 con gà lôi trắng – loài động vật nguy cấp, quý, hiếm, Thái Khắc Thành (Nghệ…
“Hô biến” thịt trâu Ấn Độ thành trâu gác bếp Hà Giang, đã tiêu thụ hơn 1000 tấn
Theo giám đốc Công an tỉnh Phú Thọ, cả một làng (ở gần Thổ Tang, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh…
Ai hay ăn thịt trâu gác bếp này thì thôi ngay nhé: Cả làng ở Phú Thọ cùng làm hàng giả trâu Hà Giang thì chịu rồi!
Theo giám đốc Công an tỉnh Phú Thọ, cả một làng (ở gần Thổ Tang, huyện Vĩnh Tường, tỉnh Vĩnh…
Bảng lương giáo viên THPT 2026 được đề xuất cao nhất hơn 20 triệu đồng, tin vui cho hàng trăm nghìn giáo viên!
Theo Dự thảo Nghị định quy định chính sách tiền lương, phụ cấp, chế độ hỗ trợ, thu hút đối…
Vụ h;a;nh;h;u;;ng ở sảnh chung cư: M;;â;;u thu;;ẫ;n giữa 2 đứa trẻ nhưng g;;ã c;;ô;;n đ;;ồ vẫn không tha, d;;ọ;;a gi;e;t cả nhà nạn nhân
Nghe lời đe dọa từ phía nghi phạm sau khi hành hung, nạn nhân N.T.T. (sống ở chung cư Sky…
Giọng đọc miền Nam hiếm hoi tại Lễ Quốc khánh 2/9 là nữ thượng úy xinh đẹp từng làm đủ nghề kiếm sống
Để có thể liên tục được lựa chọn vào vị trí vinh dự này, cô gái xinh đẹp là nữ…
End of content
No more pages to load