Có những chuyện, không hiểu sao, không đến sớm, cũng chẳng chịu đến muộn, mà lại chọn đúng đêm tân hôn để ập tới. Có lẽ ông trời muốn thử thách bản lĩnh của tôi – một cô gái mới vừa đặt chân vào ngưỡng cửa hôn nhân.

Tôi yêu anh bằng tất cả sự ngây thơ và chân thành của một người con gái lần đầu biết thế nào là rung động thật sự. Anh hội tụ đủ những điều khiến trái tim tôi nể phục: ngoại hình sáng sủa, sự nghiệp vững vàng, tính cách điềm đạm, chu đáo. Tôi đã từng nghĩ: “Đời này, có được anh là may mắn lớn nhất.”

Sau một đám cưới ngập tràn tiếng cười và những lời chúc tụng, tôi hồi hộp mong chờ một đêm ngọt ngào nhất của đời mình. Nhưng khi ánh đèn ngoài sân khấu tiệc vừa tắt, anh đột nhiên quay sang tôi, giọng bình thản:
“Anh có chút việc phải ra ngoài. Em nghỉ trước đi.”

Tôi ngẩn người chưa kịp hỏi lại, anh đã khoác áo rời đi. Căn phòng tân hôn tràn ngập hoa hồng và bóng đèn vàng ấm áp, bỗng trở nên rộng lớn và lạnh lẽo đến lạ. Tôi nằm xuống giường, cố gắng dỗ giấc ngủ bằng việc nghĩ đến những khoảnh khắc hạnh phúc ban ngày, nhưng mi mắt nặng trĩu vì mỏi mệt và tôi thiếp đi từ lúc nào không biết.

Nửa đêm, tiếng động lạ đánh thức tôi. Khẽ mở mắt, tôi thấy anh ngồi bên cửa sổ, bóng lưng dài in trên tường, một điếu thuốc cháy đỏ trong tay. Gương mặt anh chìm trong làn khói mờ đục, ánh mắt xa xăm như đang ở một nơi nào khác. Trái tim tôi bỗng nhói lên.

“Anh sao thế?” – Tôi cất giọng run run.

Anh quay lại, ánh mắt buồn sâu thẳm. Và rồi, từng lời thú nhận như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim tôi:
“Tối qua… anh đã gặp người yêu cũ. Chúng anh từng có một mối tình rất sâu đậm. Cô ấy ra nước ngoài, hẹn sẽ trở về, nhưng rồi biến mất suốt sáu năm trời. Anh đã chờ đợi trong vô vọng, cho đến khi quyết định cưới em. Không ngờ, ngay đêm tân hôn, cô ấy lại gọi cho anh…”

Tôi chết lặng. Căn phòng ngập tràn hoa tươi và nến thơm bỗng trở thành nơi chất chứa tuyệt vọng. Đêm tân hôn – cái đêm đáng lẽ tôi phải được ôm ấp trong vòng tay chồng – lại biến thành đêm tôi đối diện sự thật phũ phàng: anh chưa quên được quá khứ.

Anh tiếp tục, giọng nghèn nghẹn:
“Anh xin lỗi. Anh biết mình sai, nhưng anh không muốn giấu em. Anh sẽ cố gắng quên, để vun đắp hạnh phúc với em.”

Tôi nghe mà trái tim như vỡ vụn. Người ta bảo: một người đã không thể quên nổi tình yêu trong sáu năm trời, liệu gặp lại rồi có thể buông bỏ được không? Tôi nhìn anh – người đàn ông vừa là chồng, vừa là người tôi yêu – nhưng ánh mắt anh vẫn còn hướng về một bóng hình khác.

Tôi bật khóc, vừa tủi hờn, vừa hoang mang:
“Một người đàn ông bỏ mặc vợ trong đêm tân hôn chỉ vì một cuộc điện thoại… Em còn có thể mơ mộng gì về một tương lai hạnh phúc?”

Câu hỏi ấy, tôi chẳng biết dành cho anh hay chính bản thân mình. Tôi chỉ biết rằng, trước mặt tôi lúc này là vực thẳm. Và tôi phải lựa chọn: hoặc níu lấy hy vọng mong manh, hoặc dừng lại để giữ cho mình chút kiêu hãnh cuối cùng.

Đêm ấy, tôi không khóc nữa. Tôi lặng im đến sáng, như một pho tượng biết thở. Khi bình minh vừa ló rạng, ánh nắng đầu ngày lọt qua khung cửa sổ, tôi đã có quyết định cho riêng mình.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh đến lạ:
“Anh à, em không trách anh có một quá khứ. Nhưng em không thể sống trong cái bóng của người khác, càng không thể bắt mình chờ một người chưa sẵn sàng toàn tâm với em. Hôn nhân không phải là thử thách để so sánh tình cũ với tình mới. Em còn trẻ, em xứng đáng có một tình yêu trọn vẹn, chứ không phải một nửa.”

Anh bàng hoàng, im lặng rất lâu. Tôi thấy trong mắt anh thoáng chút hối hận, nhưng cũng đầy do dự. Chính sự lưỡng lự ấy đã nói thay tất cả.

Tôi đứng dậy, tháo bỏ chiếc nhẫn cưới ra khỏi tay, đặt vào lòng bàn tay anh.
“Có lẽ em đã nhầm, nghĩ rằng anh là bến đỗ bình yên. Nhưng ngay cả trong đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân, anh đã chọn quay lưng. Vậy thì, chúng ta không còn lý do để tiếp tục.”

Nói rồi, tôi thu dọn đồ đạc, bỏ lại sau lưng tất cả hoa, nến, tiếng cười của đám cưới hôm qua… và cả một người chồng chưa kịp trở thành điểm tựa của tôi.

Bước ra khỏi căn phòng ấy, tôi biết mình đã đánh mất một giấc mơ đẹp, nhưng đồng thời cũng giữ lại cho mình lòng tự trọng và cơ hội tìm hạnh phúc thật sự.

Đêm tân hôn – tưởng là khởi đầu, hóa ra lại là dấu chấm hết. Nhưng ít nhất, tôi đã dứt khoát chọn con đường không để trái tim mình bị tổn thương thêm một lần nào nữa.