Nước mắt tôi lăn dài, mặn chát khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Căn nhà 4 tầng khang trang, bề thế, tường sơn trắng muốt, mái ngói đỏ tươi, nằm sừng sững giữa mảnh đất rộng lớn. Trước cửa là chiếc ô tô 7 chỗ màu đen bóng loáng. Tất cả đều là mồ hôi, nước mắt và tuổi trẻ của tôi.

Tôi đã tin tưởng mẹ chồng như tin vào chính mình. Ba năm trước, bà nhẹ nhàng nói với tôi, bằng giọng đầy yêu thương: “Con ơi, con đi xuất khẩu lao động đi, có công việc bên đó thu nhập cao hơn. Tháng nào con cũng gửi tiền về, mẹ gom lại mua đất, xây nhà. Chồng và hai con cứ để ở nhà, mẹ chăm sóc cho. Đất đai là cái gốc, có đất có nhà rồi sau này cuộc sống mới ổn định được”.

Lời nói ngọt ngào, hứa hẹn một tương lai tốt đẹp đã khiến tôi, một người vợ, người mẹ luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho gia đình, sẵn sàng rời xa quê hương. Ngày tôi đi, hai đứa con thơ còn quá nhỏ để hiểu được sự chia ly. Con trai lớn mới 5 tuổi, con gái nhỏ mới 3 tuổi. Chúng chỉ biết khóc nức nở, bám lấy chân tôi không rời. Tôi đã phải cắn răng quay lưng đi, nuốt nước mắt vào trong.

Ba năm ở xứ người, tôi làm việc quần quật, không kể ngày đêm. Mỗi tháng, tôi đều đặn gửi về 30 triệu đồng, không thiếu một xu. Đó là tất cả những gì tôi có, là tất cả hy vọng của tôi cho một mái ấm trọn vẹn. Mỗi khi nhớ con, tôi lại gọi điện về. Ban đầu, mẹ chồng còn nghe máy, cho tôi nói chuyện với các con. Sau đó, bà bắt đầu viện đủ lý do: “Chúng nó bận học, đang chơi, đang ngủ”, rồi dần dần, tôi không thể gọi cho các con được nữa. Nỗi nhớ, sự lo lắng cứ lớn dần trong lòng tôi.

Tháng trước, tôi gọi về thì số máy của chồng không liên lạc được, số của mẹ chồng thì thuê bao. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Bất chấp hợp đồng chưa hết, tôi quyết định bỏ việc, chấp nhận bồi thường để trở về. Tôi về không báo trước, muốn tạo cho cả nhà một bất ngờ. Nhưng người bị bất ngờ, lại là tôi.

Đứng trước căn nhà to đẹp kia, tôi không dám bước vào. Cảm giác vừa mừng vừa lo, lại xen lẫn một nỗi sợ hãi mơ hồ. Tôi hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa. Mở cửa là một cô gái trẻ, ăn mặc sành điệu, trang điểm đậm. Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

“Chị tìm ai?”, cô ta hỏi bằng giọng lạnh lùng.

“Tôi… tôi là vợ của anh Bình, là mẹ của hai đứa bé…”, tôi lắp bắp.

Nghe tôi nói, cô gái không nói gì, chỉ quay vào trong gọi: “Mẹ ơi, có người tìm!”.

Mẹ chồng tôi bước ra, trông bà trẻ trung, quý phái hơn hẳn ngày xưa. Bà nhìn tôi một lát rồi nói một câu khiến tôi chết lặng: “Con về làm gì?”.

Đến lúc này, tôi mới nhận ra, tôi đã mất tất cả. Mất chồng, mất con, mất cả ngôi nhà tôi đã dày công xây dựng. Trong nhà vang lên tiếng con trẻ gọi “mẹ”, nhưng không phải là tôi, mà là cô gái trẻ kia. Tiếng “mẹ” ấy như ngàn mũi kim đâm vào tim tôi.

Sự thật phũ phàng hơn tôi nghĩ rất nhiều. Mẹ chồng tôi đã dùng tiền của tôi để mua mảnh đất này, xây căn nhà này. Bà đã tìm một người phụ nữ khác cho con trai mình, vì bà nghĩ tôi đi làm xa sẽ không còn chăm sóc được cho gia đình. Chồng tôi, người đàn ông tôi tin tưởng, cũng đã chấp nhận cuộc hôn nhân mới này. Hai đứa con thơ của tôi, giờ đây đã gọi người phụ nữ khác là mẹ.

Một đêm, tôi nằm trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, nước mắt ướt đẫm gối. Bỗng, tôi nhớ lại những lời mẹ chồng đã nói: “Tháng nào con cũng gửi tiền về, mẹ gom lại mua đất, xây nhà”. Từng con số, từng ngày làm việc vất vả, những tờ phiếu gửi tiền còn tôi giữ lại, tất cả hiện lên rõ mồn một. Bất chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Tôi quyết định không im lặng nữa. Tôi tìm đến một luật sư. Khi nghe câu chuyện của tôi, vị luật sư tỏ ra vô cùng đồng cảm và khẳng định tôi hoàn toàn có quyền đòi lại tài sản. Với tất cả giấy tờ, bằng chứng trong tay, tôi đệ đơn ra tòa.

Ngày ra tòa, cả gia đình chồng cũ đều bất ngờ và phẫn nộ. Họ không ngờ rằng tôi, một người phụ nữ hiền lành, cam chịu lại có thể cứng rắn đến vậy. Chồng cũ nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ. Mẹ chồng cũ thì chối bai bải, nói rằng tiền tôi gửi về chỉ là “tiền phụ giúp gia đình”, không phải tiền mua nhà. Nhưng tất cả bằng chứng tôi đưa ra đều quá rõ ràng. Những tờ phiếu chuyển tiền, những tin nhắn của mẹ chồng cũ động viên tôi gửi tiền về để xây nhà, mua đất. Cả hai đứa con tôi, khi được hỏi, cũng đã kể lại những câu chuyện về người “mẹ” cũ, về những lần nhìn thấy tôi trong điện thoại và về việc chúng cũng nhớ tôi nhiều đến thế nào.

Phán quyết của tòa án đã trả lại công bằng cho tôi. Căn nhà 4 tầng và mảnh đất lớn được chia đôi. Một nửa thuộc về tôi, nửa còn lại thuộc về chồng cũ và mẹ anh ta. Nhưng điều quan trọng nhất, tòa án đã quyết định cho tôi được quyền nuôi dưỡng cả hai con.

Ngày tôi đưa hai con rời đi, chúng chạy lại ôm tôi, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tôi như thể sợ tôi sẽ biến mất một lần nữa. Tôi nhìn lại ngôi nhà, nơi từng là tổ ấm của mình. Giờ đây, nó chỉ còn là một căn nhà bằng gạch, không có hơi ấm, không có tình yêu.

Tôi không còn là người phụ nữ yếu đuối ngày xưa. Tôi đã mạnh mẽ hơn, độc lập hơn và quan trọng hơn cả, tôi đã đòi lại được công bằng cho bản thân và các con. Nắm tay hai con bước đi trên con đường mới, tôi biết rằng, phía trước sẽ là một cuộc sống khó khăn, nhưng đầy hi vọng. Vì giờ đây, tôi có tài sản, có các con và trên hết, tôi có chính mình.