Đã tháng thứ bảy của thai kỳ, bụng Hiền đã vượt mặt. Mỗi bước đi của cô giờ đây đều chậm rãi và nặng nề. Thế nhưng, cuộc điện thoại từ mẹ chồng đã phá tan sự yên bình của ngày cuối tuần.

“Tuần sau là giỗ ông nội, con phải về. Cậu út với dì Hai đã về hết rồi, con mà không về thì hàng xóm lại bảo con dâu trốn việc. Nhớ về sớm, có nhiều thứ cần chuẩn bị lắm,” giọng bà dứt khoát, không cho phép Hiền một lời từ chối.

Hiền thở dài. Cô quay sang nhìn chồng, anh đang ngồi lướt điện thoại. “Anh à, em mệt lắm, với lại đường xa, em lo cho con. Hay để anh về một mình thôi được không?”

“Em nói gì kỳ vậy? Giỗ chạp là chuyện quan trọng. Mẹ đã nói rồi, em không về thì hàng xóm dị nghị. Mẹ lo việc nhà mệt như vậy mà em lại không giúp. Thôi, ráng một bữa đi, anh chở em đi, có gì anh lo,” chồng cô, Hùng, nói một cách vô tâm.

Hùng đặt vé tàu cho Hiền. Chuyến đi kéo dài hơn 10 tiếng, quãng đường gần 500km. Suốt dọc đường, Hiền chỉ cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Cô liên tục tìm cách vặn người để đỡ đau, nhưng dường như không có cách nào giúp cô thoải mái hơn.

Mặc dù lo lắng, Hiền vẫn quyết tâm đi, bởi lời mẹ chồng nói cứ văng vẳng trong đầu: “Con dâu không về thì hàng xóm lại nói ‘con dâu trốn việc’.”

Khi tàu vừa lăn bánh được nửa đường, Hiền nhận được tin nhắn từ chồng: “Em về đi rồi anh về sau, anh có việc đột xuất.” Hiền chết lặng, tin nhắn của Hùng như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô. Cô nhắn tin cho mẹ chồng, bà đáp lại bằng một giọng đầy cứng rắn: “Chồng bận thì con dâu phải có trách nhiệm. Cậu mợ về hết rồi mà con dâu không về thì còn ra thể thống gì nữa?”

Mệt mỏi và tủi thân, Hiền cắn răng chịu đựng. Nhưng rồi, cơn đau bất ngờ ập đến, dữ dội và buốt thấu. Cô ôm bụng, mồ hôi vã ra như tắm, và rồi Hiền ngất lịm đi.

Khi Hiền tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Bác sĩ thông báo cô bị động thai nặng, nếu đến muộn một chút nữa thì không thể giữ được đứa bé. Nghe tin này, Hiền chỉ biết rơi nước mắt.

Cô gọi điện về cho chồng, giọng nấc nghẹn: “Anh ơi, em bị động thai, đang ở bệnh viện rồi.”

“Gì? Em nói cái gì cơ? Sao lại thế?” Hùng hốt hoảng, giọng nói đầy sợ hãi.

Mẹ chồng cô nghe được tin thì giật mình, run rẩy: “Cái gì? Thật không con? Con dâu ta…?”

Bà vội vàng lên xe, giục Hùng đi thật nhanh đến bệnh viện. Khi đến nơi, thấy con dâu nằm trên giường bệnh xanh xao, bà mẹ chồng như không tin vào mắt mình.

“Con… có sao không?” Bà hỏi Hiền, giọng đầy vẻ áy náy.

Hùng cũng hốt hoảng, vội vàng đến bên Hiền. “Em có sao không? Anh xin lỗi… Anh không biết…”

“Giờ thì anh biết rồi đấy. Anh và mẹ cứ muốn con dâu có trách nhiệm với cái đám giỗ, nhưng lại không có trách nhiệm với con dâu và cháu của mình.” Hiền nói, giọng đầy thất vọng.

Cả Hùng và mẹ chồng đều im lặng. Họ nhận ra sự vô tâm của mình đã suýt chút nữa khiến họ mất đi đứa cháu.

Sau vài ngày, Hiền xuất viện và quay về nhà. Mẹ chồng cô đã thay đổi hoàn toàn. Bà nấu những món ăn bổ dưỡng, chăm sóc Hiền từng chút một. “Con ráng ăn nhiều vào, cho cháu có sức. Từ giờ, con cứ ở nhà, nghỉ ngơi cho khỏe, đừng làm gì cả.” Bà nói, giọng đầy hối lỗi.

Hùng cũng vậy. Anh nghỉ làm để ở nhà chăm sóc Hiền, không còn vô tâm như trước. “Anh xin lỗi em, anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt hơn. Em hãy cho anh một cơ hội nhé.”

Nhưng Hiền vẫn chưa thể tha thứ hoàn toàn. Mỗi khi nhìn thấy anh và mẹ chồng, cô lại nhớ đến ngày hôm đó, ngày mà cô suýt chút nữa mất đi đứa con. Cô biết, họ đã thay đổi, nhưng vết thương lòng thì không dễ lành.