Cầm tờ 1 triệu trên tay, tôi thở dài ngao ngán. Thời buổi này, 1 triệu mua được gì? Nhưng nghĩ lại, đây là giỗ đầu của bố chồng, dù khó cũng phải cố gắng chu toàn.

Tôi quyết định tự tay đi chợ từ sớm, chọn từng bó rau, từng con gà thật kỹ. Lựa hết chỗ bán giá rẻ, trả giá đến mức mấy cô bán hàng phải bật cười, khen tôi khéo vun vén. Về đến nhà, tôi bắt tay vào sơ chế, hết hấp gà, nấu xôi, hầm canh, đến xào xả ớt… Từng món ăn được bày biện gọn gàng, trang trí tinh tế, tạo nên mâm cỗ đầy đặn, sắc màu hài hòa mà lại không tốn kém.

Đến giờ cúng, cả nhà nhìn mâm cỗ tôi bày mà tròn mắt kinh ngạc. Mẹ chồng thoáng ngỡ ngàng, không tin nổi vào mắt mình: 5 mâm cỗ đủ đầy, từ gà luộc vàng ươm, nem rán giòn rụm, chả lá lốt thơm phức, đến đĩa rau xanh mướt và bát canh ngọt lành. Bà lẩm bẩm:

“Trời ơi, con bé này, nó làm sao hay thế này? Có 1 triệu mà ra được từng này món à?”

Tôi mỉm cười, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Mình có tấm lòng thì mâm cỗ cũng tự nhiên đầy thôi mẹ ạ.”

Cả nhà im lặng một lúc rồi bật cười, không khí bỗng nhiên ấm áp, rộn ràng hơn. Nhìn cảnh ấy, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, cảm giác tự hào tràn ngập.