Bà Hiền, một cô lao công nghèo khó, xin vào làm việc tại tập đoàn Vạn Phát, một trong những công ty lớn nhất thành phố. Với dáng vẻ giản dị, áo sờn vai, bà bị các nhân viên trong công ty coi thường ngay từ ngày đầu. Họ xì xào sau lưng, gọi bà là “bà già dọn rác”, sai vặt đủ thứ, thậm chí cố ý làm bừa để bà phải dọn nhiều hơn. Bà Hiền lặng lẽ chịu đựng, chỉ mong kiếm được tiền sống qua ngày.

Một buổi sáng, khi lau dọn hành lang, bà nhặt được một tấm ảnh cũ rơi gần thang máy. Trong ảnh là một bé gái khoảng ba tuổi, đôi mắt sáng, nụ cười hồn nhiên, bên cạnh là chính bà Hiền thời trẻ. Đằng sau ảnh, dòng chữ viết tay: “Con gái yêu của mẹ, 1995”. Bà sững sờ, nhận ra đó là hình ảnh của Linh, đứa con gái bà bị thất lạc cách đây 30 năm, khi một lần sơ suất để lạc con trong chợ. Từ đó, bà sống trong day dứt, lang thang tìm con khắp nơi nhưng vô vọng.

Bà Hiền ôm tấm ảnh, lòng dậy sóng. Bà linh cảm Linh đang ở gần, có thể ngay trong tập đoàn này. Bà cẩn thận giữ tấm ảnh, ngày ngày làm việc với hy vọng được gặp con. Nhưng cuộc sống ở công ty ngày càng khắc nghiệt. Một ngày, một nhóm đồng nghiệp ganh tị vì bà được quản lý khen chăm chỉ, cố ý hất xô nước bẩn vào người bà, cười cợt:
“Bà già mà đòi nổi bật? Dọn tiếp đi!”

Đúng lúc đó, nữ chủ tịch tập đoàn, cô Linh, bước vào. Nhìn cảnh bà Hiền ướt sũng, Linh tức giận, quát:
“Ai dám làm thế này? Tôi không chấp nhận hành vi bắt nạt trong công ty!”

Linh ra lệnh đình chỉ ngay những kẻ gây chuyện, lấy lại công bằng cho bà Hiền. Bà Hiền, dù người dính bẩn, run run lấy tấm ảnh từ túi áo, định tiến đến trả lại và hỏi Linh về nguồn gốc bức ảnh. Nhưng bảo vệ, tưởng bà gây rối, vội đẩy bà ra ngoài. Đứng trước cổng công ty, bà nhìn Linh từ xa, nhận ra đôi mắt và nụ cười của con gái năm xưa. Nước mắt bà rơi, nhưng bà không dám tiến tới, sợ làm phiền “người quan trọng”.

Như có linh cảm, Linh quay lại, nhìn thấy bà Hiền và tấm ảnh trên tay bà. Cô chạy ra, giọng nghẹn ngào:
“Bà… bà là mẹ cháu? Cháu giữ tấm ảnh này từ nhỏ, được người nuôi dưỡng đưa cho, nói đó là mẹ ruột cháu!”

Bà Hiền ôm chầm lấy Linh, hai mẹ con khóc nức nở giữa sân công ty. Linh kể rằng cô được một gia đình nhận nuôi sau khi bị lạc, lớn lên, xây dựng sự nghiệp, nhưng luôn tìm kiếm mẹ ruột. Tấm ảnh là kỷ vật duy nhất cô có, vô tình đánh rơi hôm ấy.

Linh đưa mẹ về căn biệt thự sang trọng, chăm sóc bà như báu vật. Cô triệu tập cuộc họp, công khai bà Hiền là mẹ ruột và sa thải tất cả nhân viên từng coi thường, bắt nạt bà. Những kẻ đó, dù xin lỗi, không được tha thứ. Linh nói:
“Lòng tốt không cần địa vị, nhưng sự ác ý sẽ phải trả giá.”

Bà Hiền, từ một cô lao công nghèo, sống hạnh phúc bên con gái những tháng ngày còn lại. Câu chuyện về hai mẹ con lan khắp thành phố, như minh chứng rằng tình mẫu tử và sự thật luôn tìm đường đoàn tụ, dù bị chia cắt bởi thời gian và nghịch cảnh.