Cả gia đình đứng chụp hình bên chiếc giường nơi ông cụ nằm thóp. Mọi người xếp hàng ngay ngắn, cố gắng nở nụ cười nụ cười nhạt trong khoảnh khắc khắc ai cũng hiểu là “một lần cuối cùng”. Người cháu nhấn máy, đèn flash nhá lên rồi tắt phụt, để lại căn phòng trong im lặng đến thở, chỉ có tiếng máy kêu tít… tít… đều thôi.

Tấm ảnh được gửi ngay đến điện thoại của mọi người. Nhưng chỉ vài phút sau, không khí đang buồn bã chuyển sang Cơn cuồng loạn tột độ.

Trên ảnh, ông cụ…  đang ngồi .

Không còn nằm trên giường, cơ thể ông thẳng lưng, mắt mở trừng phạt nhìn về ống kính. Điều kinh khủng là đôi mắt ông  đen, vô hồn , và phía sau lưng, nơi tưởng tượng là bức tường trắng, lại hiện ra một  bóng người lạ mặt  – không ai trong gia đình nhận ra là ai.

Người cháu gái hét lên. Một tiện ích cà phê. Chiếc điện thoại của bạn con cả rơi xuống đất, màn hình vỡ toang nhưng vẫn nhìn thấy mặt lạnh đang cần bảo vệ qua màn hình.

Chưa đầy 10 phút sau, cả nhà túa ra sân gọi trưởng thôn. “Có chuyện lạ rồi! Phải đến ngay! Giữa đêm cũng phải đến!”

Trưởng thôn nghe xong chỉ im lặng một lúc rất lâu. Rồi ông thở dài, chậm rãi nói:
“Nhà ấy… năm xưa từng có người chết oan. Mà là chết  ngay cái phòng đó

Trưởng thôn cùng một bác trong ban tế đến ngay trong đêm. Căn nhà được khóa cửa tạm thời, mọi người tập trung ở sân, ai cũng run run, không ai phòng ngủ.

Trưởng thôn cầm bức ảnh chạy trong tay, soi đi soi lại rồi hỏi:

– Trong nhà trước đây có ai chết bất đắc tử không?

Cậu bé chợt nhớ ra điều gì, lắp bắp:

– Hồi ông cụ mới lên đây, có kể… nhà này trước kia là của một người đàn ông sống một mình. Ông ta mất tích không rõ lý do, chỉ tìm thấy đồ đạc còn nguyên, không tìm được xác định…

Bác tế lễ nghệ vậy thì béo mặt, móc trong túi ra một nắm tro tàn, đi vòng quanh nhà rải xuống rồi khấn. sôi sục gió thổi ù ù qua khe cửa. hoạt động Tắt đèn liên tục. Con chó của nhà bên vắng liên hồi như phát điên.

Đến 3 giờ sáng, bác tế lễ đột ngột dừng lại, rồi chỉ tay về bức tường ngay sau giường cụ.

– Ở đây… có người  bị chôn vùi .

Cả nhà như chết lặng.

Sáng hôm sau, công ty được mời đến. Cuộc đối thoại bắt đầu.

Đúng như lời ông thầy, dưới lớp nền xi măng cũ kỹ là  một bộ xương còn nguyên quần áo , kiềm giữa hai lớp tường – có lẽ sẽ bị đóng kín từ lâu. Giấy tờ vật đựng trong túi áo cho biết: đó là  chủ nhà cũ của ngôi nhà , người đã mất tích bí mật giấu năm nào

Tưởng chừng như câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng rồi, trong quá trình khám phá điều này, công an phát hiện một chi tiết  khiến tất cả phải kinh hãi :

Ông cụ của gia đình – người đang hấp hối – từng là công nhân xây dựng chính nhà này.

Sâu hơn nữa, trong hồ sơ cũ, còn lưu lại sự kiện về tranh chấp đất đai giữa ông cụ và người chủ cũ – người đã chết bí ẩn.

Vài ngày sau, ông cụ qua đời. Nhưng trước khi mất, ông làm thiên câu cuối cùng:

“Tao đâu có định nghĩa… nhưng không biết quá nhiều…

Tấm ảnh gia đình năm ấy… không phải là lời chào tạm biệt cho ông cụ.

Mà là  lời trở về  của kẻ từng được sục rửa trong im lặng.