Bà  Tám, một cụ già sống cô đơn trong ngôi nhà nhỏ ở làng quê, qua đời cách đây 49 ngày. Bà có năm người con, nhưng khi còn sống, chẳng ai đoái hoài. Các con đều lập nghiệp xa, quanh năm chỉ ghé thăm mẹ vài lần, hỏi han qua loa, để bà tự xoay xở với tuổi già. Hàng xóm, những người cũng nghèo khó, thường xuyên mang cơm, giúp bà sửa nhà, chăm vườn, trở thành chỗ dựa duy nhất của bà.

Chỉ vài ngày sau lễ 49 ngày của bà Tám, năm người con tụ họp, không phải để tưởng nhớ mẹ, mà để rủ nhau đào xới, san phẳng ngôi nhà và khu vườn phía trước, định bán lấy tiền chia nhau. Họ thuê máy xúc, hùng hục đào bới, bất chấp lời can ngăn của dân làng. Nhưng khi máy xúc chạm đến một góc vườn, một chiếc hộp sắt rỉ sét lộ ra. Tò mò, người con cả mở hộp, tìm thấy một bức thư viết tay của bà Tám, bên cạnh là bản sao sổ đỏ và một tờ di chúc.

Cả năm người con sững sờ khi đọc thư. Bà Tám viết rằng, vì các con không chăm sóc, không yêu thương bà lúc còn sống, bà quyết định trước khi mất sẽ tặng toàn bộ nhà cửa, đất đai, và tài sản cho ba gia đình hàng xóm – những người đã chăm lo cho bà như con ruột. Bà đã hoàn tất thủ tục pháp lý, chuyển nhượng sổ đỏ hợp pháp cho họ, chỉ giữ lại bản sao để chôn dưới vườn như một lời nhắn cuối cùng. Bà viết:
“Các con chỉ biết đến tiền, nhưng mẹ đã cho đi những gì quý giá nhất cho những người xứng đáng. Hãy sống tốt, đừng để lòng tham che mờ nhân tính.”

Các con bà Tám tái mặt, kiểm tra thì phát hiện sổ đỏ gốc đã được sang tên cho hàng xóm từ lâu. Họ muốn bán đất, nhưng không thể, vì tài sản không còn thuộc về họ. Dân làng xì xào, vừa thương bà Tám, vừa trách những người con vô ơn. Ba gia đình hàng xóm, dù bất ngờ nhận được tài sản lớn, vẫn khiêm tốn, dùng một phần để xây lại ngôi mộ cho bà Tám khang trang, phần còn lại chia sẻ giúp đỡ người nghèo trong làng.

Các con bà Tám, không lấy được gì, lục đục cãi nhau, trách móc lẫn nhau, rồi rời làng trong tủi hổ. Câu chuyện về bà Tám và bức thư dưới đất lan khắp vùng, như bài học rằng lòng hiếu thảo và tình người quý hơn mọi tài sản, còn sự vô tâm và lòng tham chỉ để lại hối tiếc muộn màng.