Tôi, Hạnh, là chị gái của Nam, một công nhân nghèo khó sống với mức lương vừa đủ nuôi hai đứa con sau khi chồng bỏ đi. Em trai tôi, Nam, may mắn hơn, có công việc tốt, nhà cửa khang trang, và chuẩn bị cưới một cô gái khá giả. Mẹ tôi, bà Sáu, luôn tự hào về Nam, xem cậu là niềm hy vọng của gia đình, còn tôi, bà thường trách móc, nói tôi vô dụng, không giúp gì cho nhà.

Khi Nam sắp cưới, mẹ gọi tôi đến, giọng nghiêm khắc:
“Hạnh, Nam cưới là việc lớn. Con phải bán chiếc xe máy cuối cùng trong nhà, lấy tiền mua vàng tặng em. Nếu không, mẹ sẽ từ mặt con!”

Chiếc xe máy cũ là tài sản duy nhất của tôi, là phương tiện đi làm, chở con đi học. Tôi van xin mẹ:
“Mẹ ơi, con bán xe thì mẹ con con sống sao? Nam đã có tất cả, cần gì vàng của con?”

Nhưng mẹ tôi không nghe, quay đi lạnh lùng:
“Con không làm được thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”

Ngậm đắng nuốt cay, tôi đành bán chiếc xe với giá 12 triệu đồng, mua một đôi bông tai vàng tặng Nam trong ngày cưới. Đám cưới linh đình, mẹ tôi cười rạng rỡ, khoe với họ hàng về Nam, còn tôi đứng lặng lẽ ở góc sân, lòng đau như cắt. Tôi thầm nghĩ mẹ trọng nam khinh nữ, yêu thương Nam hơn tôi, nên mới ép tôi hy sinh đến vậy. Sau đó, tôi phải đi bộ hàng cây số đến nhà máy, con nhỏ đi xe đạp cũ, cuộc sống càng thêm chật vật.

Một ngày, khi dọn nhà cho mẹ theo lời bà nhờ, tôi vô tình tìm thấy một tờ giấy xét nghiệm ADN giấu trong ngăn kéo cũ. Tò mò, tôi mở ra, sững sờ khi đọc kết quả: tôi không phải con ruột của mẹ. Kèm theo tờ giấy là một lá thư tay của bà, viết cách đây hơn 30 năm. Trong thư, bà kể rằng tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài đường, được bà nhặt về khi mới lọt lòng. Bà nuôi tôi như con, nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, bà ưu ái Nam – đứa con trai ruột – hơn, để cậu có cơ hội vươn lên. Bà viết:
“Hạnh, mẹ xin lỗi vì đã bất công. Mẹ ép con bán xe không phải vì ghét con, mà vì mẹ muốn Nam có cái cưới trọn vẹn, để nó nhớ ơn con. Mẹ không đủ can đảm nói con là con nuôi, nhưng mẹ yêu con, dù không phải máu mủ.”

Tôi khóc nức nở, vừa đau đớn vừa xót xa. Hóa ra bao năm qua, tôi ăn rau, nhường thịt cá cho Nam, không phải vì mẹ trọng nam khinh nữ, mà vì bà muốn bù đắp cho đứa con ruột trong cảnh nghèo. Nhưng sự bất công ấy khiến tôi lớn lên trong tủi thân, và đến giờ, khi biết mình là con nuôi, tôi càng thêm chua xót.

Tôi quyết định không nói gì với mẹ, sợ bà đau lòng. Tôi cũng không trách Nam, vì cậu không biết sự thật. Nhưng tôi bắt đầu sống cho mình và các con, làm việc chăm chỉ, tích góp mua lại một chiếc xe máy cũ. Một ngày, tôi đến thăm mẹ, lặng lẽ đặt tờ giấy xét nghiệm vào chỗ cũ, chỉ nói:
“Mẹ ơi, con cảm ơn mẹ đã nuôi con. Từ nay, con sẽ tự lo cho mẹ con con, mẹ đừng lo.”

Mẹ tôi nhìn tôi, mắt đỏ hoe, như hiểu tôi đã biết tất cả. Câu chuyện về tôi và mẹ lan truyền trong họ hàng, như bài học rằng tình mẹ, dù vụng về hay bất công, vẫn là tình yêu sâu sắc, và sự thật, dù đau đớn, có thể giúp ta tìm thấy ý nghĩa của sự hy sinh.