Tôi, Hiền, sống 15 năm trong tủi nhục vì bị nhà chồng khinh miệt.

Khi sinh con trai, Tí, tôi đã ngạc nhiên vì cậu bé không giống bố, anh Dũng, cũng chẳng giống tôi. Tí có đôi mắt to, mũi cao, khác hẳn với nét quê mùa của hai vợ chồng. Mẹ chồng, bà Lan, và cả họ hàng bắt đầu xì xào, nghi ngờ tôi không chung thủy. Bà Lan thường mắng tôi trước mặt mọi người:
“Cô nhìn thằng Tí đi, có giống ai trong nhà này không? Chắc cô làm chuyện mờ ám!”

Dũng, dù không nói ra, cũng dần xa cách tôi. Tôi cắn răng chịu đựng, yêu thương Tí hết mực, nhưng ánh mắt khinh miệt của nhà chồng khiến tôi sống không ngày nào yên. Tí lớn lên, càng khác bố mẹ, và những lời dè bỉu càng nặng nề hơn.

Một ngày, khi đang đi bộ trên con đường làng, tôi vô tình va phải một người đàn ông trung niên. Anh ta xin lỗi, nhưng tôi sững sờ khi nhìn khuôn mặt anh: giống hệt Tí, từ đôi mắt to đến nụ cười. Tôi run rẩy, linh cảm điều gì đó, hét lên:
“Anh là ai? Sao anh giống con trai tôi thế?”

Người đàn ông, tên Nam, ngạc nhiên, nhưng trước sự kích động của tôi, anh không bỏ đi. Tôi lập tức gọi công an gần đó, yêu cầu giữ anh lại để làm rõ. Trong lúc chờ đợi, tôi kể về Tí, về những năm tháng bị nhà chồng nghi ngờ. Nam, sau phút ngỡ ngàng, rút điện thoại, cho tôi xem ảnh một cậu bé 15 tuổi – giống hệt Dũng và tôi thời trẻ. Anh nói:
“Đây là con trai tôi, Minh. Có lẽ… chúng ta cần làm rõ chuyện này.”

Công an đưa cả hai đến bệnh viện, tiến hành xét nghiệm ADN. Kết quả khiến tôi và Nam bàng hoàng: Tí là con ruột của Nam, còn Minh, cậu bé Nam nuôi, là con ruột của tôi và Dũng. Hóa ra, 15 năm trước, tại bệnh viện huyện, hai đứa trẻ bị trao nhầm do sơ suất của y tá. Tôi nuôi con của Nam, còn anh nuôi con ruột của tôi.

Tôi liên lạc với Minh, đang học trên thành phố, và sắp xếp để gặp cậu. Khi thấy Minh, tôi bật khóc: cậu giống Dũng như đúc, từ dáng đi đến giọng nói. Minh cũng xúc động, nhưng không trách tôi, chỉ nói:
“Con có bố Nam nuôi dạy, giờ có thêm mẹ, con hạnh phúc lắm.”

Tôi đưa Tí về gặp Nam. Cậu bé, dù ngỡ ngàng, nhanh chóng quấn quýt với bố ruột. Nam kể rằng anh nuôi Minh như báu vật, cho cậu học trường tốt, còn Tí, dù sống thiếu thốn tình cảm nhà chồng, vẫn ngoan ngoãn và học giỏi ở trường huyện.

Tôi mang kết quả xét nghiệm về đối chất với nhà chồng. Mẹ chồng và Dũng chết lặng, cúi đầu xin lỗi tôi vì 15 năm hiểu lầm. Bà Lan khóc, ôm tôi:
“Hiền, mẹ sai rồi. Mẹ xin lỗi con.”

Từ đó, gia đình chồng nhìn tôi bằng ánh mắt khác, đầy ân hận và tôn trọng. Tôi và Nam quyết định không tách các con khỏi gia đình hiện tại. Tí vẫn sống với tôi, nhưng thường xuyên thăm bố Nam, còn Minh thỉnh thoảng về quê với tôi và Dũng. Cả hai gia đình trở thành chỗ dựa cho nhau, tổ chức những buổi gặp mặt để các con cảm nhận tình thân từ cả hai bên.

Tôi giờ có hai người con, Tí và Minh, mỗi đứa mang một phần đời tôi. Các con cũng tự hào có hai gia đình, hai người bố, hai người mẹ yêu thương chúng vô điều kiện. Câu chuyện về chúng tôi lan khắp làng, như minh chứng rằng sự thật, dù muộn màng, có thể hàn gắn những tổn thương và mang lại tình yêu lớn hơn cả số phận.