Mẹ mất, nhà không có con trai nối dõi, tôi xin mẹ chồng đưa ảnh mẹ về thờ. Mẹ tôi liền chỉ tay về phía bàn thờ ngoài sân, nơi cũ kỹ phủ đầy bụi, đôi chân hương đã ngả màu tro xám:

“Muốn rước về thì đặt ở đó.”

Tôi lặng đi trong ba giây, cảm giác nghẹn lại như bị ai bóp chặt cổ họng. Trong ánh mắt bà, tôi không thấy chút ấm áp nào, chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo như những cơn gió đêm cuối đông.

Tôi không nói gì, từ từ rút từ túi áo ra một mảnh giấy màu trắng, đặt ngay trước mặt bà. Chồng tôi ngồi bên cạnh bỗng tái mặt, cả nhà chồng đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi. Một làn gió nhẹ lướt qua, làm những dòng chữ trên tờ giấy khẽ rung lên.

“Đây là bản sao giấy tặng đất của bố mẹ tôi.” – Tôi nói chậm rãi, giọng chắc nịch. – “Ngôi nhà này, mảnh đất này, đều mang tên tôi. Nếu mẹ chồng nghĩ ảnh mẹ tôi chỉ có thể đặt ngoài sân, thì tôi e rằng mình cũng phải tính lại chuyện thờ cúng ở đây.”

Cả nhà chồng như đông cứng lại, im lặng đến mức nghe rõ tiếng tim đập dồn dập. Bà mẹ chồng nuốt khan, ánh mắt vừa sững sờ vừa lo lắng. Tôi không đợi ai trả lời, cầm khung ảnh của mẹ bước thẳng vào nhà, đặt lên bàn thờ giữa phòng khách, nơi xứng đáng để mẹ tôi ngự trị.

Tôi đứng đó, nhìn khung ảnh mẹ, đôi mắt mẹ như ánh lên sự tự hào, như đang bảo tôi:

“Mạnh mẽ lên con, mẹ vẫn luôn ở bên con.”