“Một đứa trẻ được sự quan tâm của ba mẹ sẽ là một đứa trẻ tự tin. Một đứa trẻ tự tin sẽ lớn lên thành công”, bố Nam Long nói.

Nếu bạn nghĩ “CGO ở tuổi 13” là một trò đùa trên mạng thì xin chúc mừng – bạn vừa gặp Nam Long: học sinh lớp 7 trường Trần Đại Nghĩa, IELTS 8.0, từng dạy lập trình cho người lớn ở Úc và hiện là Chief Growth Officer của công ty do… ba làm chủ tịch. Lý do nhận việc? “Vì hè này chơi game chán rồi!”

Nam Long không phải kiểu “con nhà người ta” khiến bạn ghen tị. Em nói chuyện hài hước, duyên dáng, và tỉnh rụi khi bảo: “Em không giỏi toán đâu. Em chỉ… lười làm bài tập thôi.” Còn khi được hỏi điều gì khiến em không bỏ cuộc, em trả lời tỉnh bơ: “Vì deadline là em tự đặt, nên chán thì rời.” Một cậu bé nhỏ xíu nhưng có triết lý sống… chill hơn cả người lớn.

Đằng sau Nam Long là ba mẹ siêu cấp đáng yêu – một ông bố “chill dad” luôn sẵn sàng cho mọi kịch bản: “Con nổi tiếng thì hay, mà mai mốt không nổi nữa thì cũng… kệ.” Và một bà mẹ đã từng căng thẳng vì điểm số của con, cho đến khi nhận ra: hạnh phúc mới là mục tiêu thật sự.

Gia đình Nam Long không ép con thành thiên tài. Họ chỉ cùng con đi chơi, đi học, đi làm – và quan trọng nhất, đi cùng nhau qua từng giai đoạn. Một đứa trẻ có thể không ngoan theo khuôn mẫu, nhưng sẽ lớn lên đủ vững vàng nếu được yêu thương theo cách tử tế và hài hước như thế.

Nguyễn Nam Long

Chief Growth Officer (CGO – Giám đốc Phát triển)

Sinh năm: 2012

Học sinh trường THCS – THPT chuyên Trần Đại Nghĩa (TP.HCM).

Học lập trình từ lớp 1, có thể tự hoàn thành dự án game cho mình. Trong thời gian học tiểu học, Nam Long đã dạy về lập trình cho các bạn ở Úc, Pháp và Canada. Có khoảng 6 năm kinh nghiệm các ngôn ngữ lập trình như Scratch, Python, C# Unity.

Tháng 3/2025, lần đầu thi IELTS với số điểm: 8.0 overall, trong đó Speaking và Listening đạt điểm tuyệt đối 9.0.

Từng lọt vào vòng Tứ kết cuộc thi viết phim ngắn toàn cầu Filmantic mùa 9, đồng thời nằm trong top 35% trên nền tảng Coverfly – nền tảng dành cho các nhà biên kịch chuyên nghiệp.

Nam Long: “Đi làm vui hơn vì ở trường em thấy mình học cũng… thường thôi”

Nam Long có thể tự giới thiệu một chút về bản thân mình được không? Ngắn gọn bằng 3 từ thôi nhỉ!

CGO. Ielts 8.0. 13 tuổi. Em hiện tại đang là học sinh trường Trần Đại Nghĩa, em mới học xong lớp 7 và đang nghỉ hè.

Trong một nhóm bạn thì Nam Long sẽ là người có tính cách như thế nào?

Nếu mà bạn thân thì em sẽ hài hước. Nhưng nói chung thì em là một người thân thiện. Ở lớp em có khá nhiều bạn và thân nhất với 2 đứa bạn. Cả hai bạn đều nói tiếng Anh rất nhiều.

Em nghĩ rằng mọi người sẽ ấn tượng nhất ở mình về điều gì trong lần đầu tiên gặp gỡ?

Chắc là vì em có một cái công việc thật sự ở độ tuổi còn nhỏ. Hoặc chắc vì em rất giỏi tiếng Anh.

Em đã nhận công việc đấy được lâu chưa? Và trải nghiệm giữa việc đi làm và đi học đối với em diễn ra như thế nào?

Mới khoảng đầu hè thôi ạ. Nhưng mà đi học hay đi làm thì em vẫn duy trì những thói quen hàng ngày. Ngày nào em cũng ngủ sớm, dậy sớm, làm mọi việc như cũ. Nhưng mọi thứ cũng có thoải mái hơn và em thấy mình đang được làm một thứ có giá trị hơn cho em và những người còn lại. Em được cống hiến chút gì đó với xã hội hơn là việc chỉ học.

Vậy một ngày của em diễn ra như thế nào – trong vai trò của một CGO?

Trong ngày em thường làm 3 thứ: Đầu tiên là công việc bình thường của một CGO – định hướng công ty. Sau đó em làm việc cùng các phòng ban trên công ty như Marketing, Sale,… để nắm được công việc họ đang làm, cũng như tìm hiểu thêm về thị trường. Với những ngày đặc biệt như hôm nay thì em sẽ đọc sách, lên chiến lược và định hướng cho một sản phẩm mới của công ty. Nói chung là mỗi ngày sẽ có những công việc khác nhau, và cuối ngày em thường dành khoảng nửa tiếng để viết.

Việc học và việc đi làm – việc nào thú vị hơn với Nam Long?

Đi làm thú vị hơn rất nhiều! Thật ra, ở trường em không học giỏi lắm.

Không… giỏi… lắm…

À không. Em học giỏi nha. Nhưng chỉ là giỏi hơn một học sinh trung bình chút thôi, nhưng mà cũng… không có gì đặc biệt đâu ạ.

Thôi được rồi. Vậy em có biết mình đã bùng nổ như thế nào trên MXH trong suốt những ngày vừa qua không?

Trong khoảng 30 phút bài post đầu tiên được đăng lên Facebook, một đứa bạn đã nhắn tin cho em: “Nữa hả?”.

Rồi em cảm thấy sao?

Đầu tiên phải nói là em tương đối quen thuộc với việc này rồi. Trước đây, em đã có rất nhiều lần lên báo hoặc nhận được sự viral như thế rồi ạ. Lần nào em cũng vui và tự hào hết, dù bây giờ thì không còn sự đặc biệt và mới mẻ nữa nhưng nó vẫn làm em rất tự hào về chính bản thân mình.

Gặp giám đốc tuổi 13 Nam Long: “Đi làm vui hơn vì ở trường em thấy mình học cũng… thường thôi”- Ảnh 1.

Ngoài việc tự hào khi thấy tên mình trên các phương tiện truyền thông, em có từng tự hào về điều gì mà mình đã tự làm được và tự khiến mình ngỡ ngàng?

Chắc là lúc em được IELTS 8.0 ạ, đó là một con số rõ ràng. Em khá chắc là vẫn còn một cái video em mở bảng điểm ra ở đâu đó trên Internet đấy ạ. Đó là lần đầu tiên em thấy điểm của mình, cảm giác đó rất rõ ràng. Cực kỳ bất ngờ và tự hào ạ.

Còn điều gì khó hơn mà em từng đạt được không?

Chắc IELTS chính là cảm giác lớn nhất mà em từng trải qua với cái suy nghĩ “Trời ơi, mình vừa làm được sao?”. Những dự án khác của em thường mất vài tháng rồi từ từ lớn dần lên, chứ không phải một cảm xúc bùng phát ngay lập tức khi em mở màn hình và nhìn thấy con số đó trước mặt.

Vậy còn việc chinh phục bộ môn lập trình thì sao nhỉ?

Lập trình không phải một khả năng khó đâu ạ. Nó chỉ là một cái việc mà người lớn làm nhiều, thế nên khi một đứa trẻ làm thì mọi người thấy mới lạ và nghĩ như vậy là khó hơn. Nếu chị dành nhiều thời gian cho nó là cũng giỏi thôi à.

Nhưng chị nghĩ để làm được điều đó thì hẳn phải học rất giỏi toán.

Em dở toán dữ luôn á.

Ba Nam Long: Anh giải thích ở đây một chút. Nam Long từ nhỏ đã là một bạn giỏi toán, bạn đi thi các cuộc thi đều có giải. Nhưng từ lớp 6, lớp 7 thì bạn cảm thấy rằng mình không giỏi lắm so với những bạn cùng lớp. Lý do cũng dễ hiểu thôi: Toán là một môn phải có sự luyện tập. Nam Long thì không bao giờ chịu làm bài tập và học bài, cô giáo gọi lên bảng thì tự nhớ những gì cô dạy hôm trước rồi mới giải. Làm không quen tay thì “chỉ” có 8,9 điểm. Cỡ vậy mà nó tự tính là nó rất dở.

Mẹ Nam Long: Tại vì ở trường Trần Đại Nghĩa hầu hết các bạn đều rất giỏi toán. Không phải giỏi ở mức bình thường mà là rất giỏi.

Gặp giám đốc tuổi 13 Nam Long: “Đi làm vui hơn vì ở trường em thấy mình học cũng… thường thôi”- Ảnh 2.

Bình thường Nam Long có phải một người quan tâm đến điểm số không?

Dạ không.

Vậy khi gặp một bài toán hoặc một vấn đề siêu khó trong công việc, điều gì sẽ khiến Nam Long không bỏ cuộc?

Những thứ mà em làm thường có một điểm rất đặc biệt, đó là em phải tự sáng tạo ra dự án đó từ chính lựa chọn của mình. Nghĩa là áp lực không phải vấn đề về thời gian, mọi dự án của em đều do em tự đặt ra deadline và đều có thể tự thay đổi. Ví dụ như một dự án về game em đang làm hơn một năm rồi và nó vẫn đang tiến triển – vậy nên em không bị nhiều áp lực về thời gian. Việc đó giúp em dù gặp vấn đề gì mà chưa biết làm thì cũng thoải mái giải quyết nó dần dần. Và bằng cách nào đó, sự thoải mái ấy giúp em làm việc hiệu quả và giải quyết những vấn đề lớn đó nhanh chóng hơn.

Điều gì khiến em quyết định nhận lời offer này từ công ty?

Từ lớp 3 hoặc lớp 4, em đều cố gắng bắt đầu một dự án của riêng mình trong mùa hè, từ lập trình có A.I cho đến một dự án game của riêng em. Nói chung mùa hè nào em chơi game, mà chơi game nhiều thì… chán. Chơi đến 3-4 tiếng là mỏi tay rồi nên em rất cố gắng để tìm một cái gì đó hay ho và dành thời gian của mình vào nó. Rất may là em đã có một cơ hội khi nhận được lời mời của chủ tịch công ty. *chỉ tay vào bố. Và đó là cơ hội lớn trong năm nay của em.

Chủ tịch có mất nhiều thời gian để thuyết phục em vào vị trí này không?

Dạ không. Em đã học xong rồi và cũng chơi game chán rồi.

Em có thấy lo lắng khi nhận việc không? Đi làm ở một công ty lớn với rất nhiều người lớn khác là đồng nghiệp mà…

Dạ, em coi việc mọi người thấy bất ngờ với sự có mặt của em trong một môi trường làm việc chuyên nghiệp là một thử thách với chính mình. Vì còn nhỏ tuổi nên em càng phải cố gắng hơn để vượt qua rào cản của kinh nghiệm và tuổi tác. Em nghĩ đó là một động lực lành mạnh.

Gặp giám đốc tuổi 13 Nam Long: “Đi làm vui hơn vì ở trường em thấy mình học cũng… thường thôi”- Ảnh 3.

Chị có đọc được là em còn dạy lập trình cho những người lớn ở nước ngoài từ khi còn học tiểu học cơ…

Em nghĩ việc dạy cho các bạn ở Úc, Canada hay Anh… đều không phải điểm đặc biệt lắm. Em vốn quen thuộc với tiếng Anh nên cũng thoải mái với việc dạy học cho các bạn nước ngoài, cũng nhiều bạn ở tuổi em đã từng dạy văn hay dạy tiếng Anh rồi mà. Nhưng môn lập trình thì có vẻ đặc biệt hơn, em cũng có cảm giác tự hào khi được truyền cảm hứng và giới thiệu cho mọi người một môn học mà em rất tin tưởng vào nó. Một môn học mà người cho là chỉ người lớn mà trẻ con không làm được.

Vậy em có định tiếp tục công việc này khi quay lại trường học không?

Dạ không. Hy vọng là em làm đủ KPI của mình và sẽ nghỉ vào sau hè. Thường vào năm học, em sẽ bỏ qua các dự án trong hè hoặc cố gắng kết thúc nó sớm để tập trung vào việc học.

Điều mà em vui nhất trong một ngày bình thường là…

Ngày của em cũng không đặc biệt đến mức đó ạ, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại. Nhưng cứ 2-3 ngày hoặc 1 tuần 1 lần, em sẽ đi chung với ba tới một sự kiện mới hoặc gặp gỡ một ai đó mới. Người mới đó thường rất thú vị và hay ho, họ sẽ cho em một bài học hoặc một lời khuyên gì đó. Thế nên em thường hồi hộp chờ gặp một người mới mà em chưa biết, nhưng nghe rất quan trọng. Đó cũng là một cách để em chuẩn bị cho tương lai, tạo dựng những kết nối trong ngành.

Mỗi người em gặp sẽ mang đến cho em một bài học riêng nhỉ?

Ví dụ như hôm nay, em được gặp một chú tên là Sơn – là CEO cho công ty BioTech – công ty rất lớn và hay luôn, chuyên về sinh học ghép nối với A.I và ra một giải pháp gì đso rất ngầu trong việc… giải cứu loài người, hoặc gì đó nghe xa lắm ạ. Tại em cũng chưa có đủ kiến thức để hiểu. Nhưng vậy đó, mỗi người em gặp đều giúp em học được một mảnh kiến thức mới, hoặc nguyên một lĩnh vực, một phương trời tri thức. Từ sale, marketing cho đến cả sinh học hay bất cứ điều gì. Em vui vì những điều như vậy.

Em có ước mơ gì cho tương lai không?

Em có một triết lý từ lâu lắm rồi: Em không đặt ra những dự định, không có một hình ảnh cụ thể hay một mục tiêu cho em lâu hơn 2 năm. Em hoàn toàn không biết mình sẽ trông thế nào và em vui vì điều đó. Việc đặt ra mục tiêu, với em, sẽ tự giới hạn chính mình vào cái tương lai đó và khả năng cao là em sẽ không bao giờ khám phá được những bất ngờ dọc đường.

Câu hỏi cuối cùng nha: Nếu được chọn một siêu năng lực, em sẽ chọn siêu năng lực gì? Vì sao?

Em không tin vào siêu năng lực nha. Nhưng nói cái này hay nè: Em muốn có khả năng nói và biết tất cả mọi ngôn ngữ của con người trên Trái Đất. Em biết mình giỏi tiếng Anh rồi, và từ việc giỏi tiếng Anh thì em có cơ hội tìm hiểu những kiến thức mới trên mạng mà nếu em chỉ biết tiếng Việt thì sẽ không bao giờ tìm được, hay gặp được những con người mới giúp em mở mang kiến thức. Không biết rằng nếu em biết tiếng Trung và tiếng Ấn Độ thì còn có thể học được cái gì nữa. Em rất tò mò!