Đó là một buổi chiều thứ Bảy, mẹ tôi lặn lội từ quê lên thăm vợ chồng tôi và đứa cháu ngoại mới được mấy tháng tuổi. Vừa thấy mẹ, tôi mừng rỡ ôm lấy bà. Mẹ tôi nhìn đứa cháu bé bỏng, mắt rưng rưng. Bà ở lại chơi được hai hôm thì không khí trong nhà bắt đầu trở nên ngột ngạt.

Mẹ chồng tôi, từ ngày mẹ đẻ tôi đến, mặt cứ nặng như chì. Bà đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, rồi nói với chồng tôi (ý là nói cho mẹ tôi nghe thấy): “Nhà cửa chật chội, người già lên đây làm gì cho chật nhà, đi lại vướng víu.” Mẹ tôi nghe thấy, chỉ im lặng, cúi mặt dỗ cháu.

Đến chiều ngày thứ hai, mẹ chồng gọi riêng tôi vào phòng và nói: “Con gái ở chơi mấy hôm, ăn uống, điện nước tốn kém. Mai con bảo mẹ con về sớm đi, rồi đưa mẹ 2 triệu bù vào tiền sinh hoạt.” Tôi nghe xong mà nghẹn đắng, uất ức đến trào nước mắt.

Mẹ tôi thấy vậy, dù rất muốn ở lại chơi với con cháu nhưng cũng đành thu xếp hành lý để về. Lúc bà chuẩn bị ra cửa, mẹ chồng tôi lại đứng ở trong nhà nói oang oang: “Ôi dào, người già ở quê lên đây làm gì cho tốn kém, lại còn ăn uống, điện nước…”

Thấy mẹ tôi tủi thân, tôi nén giận nói: “Mẹ ơi, để con đưa mẹ ra bến xe.” Mẹ tôi gạt đi, rồi đưa cho tôi một cái bọc đen, nói nhỏ: “Mẹ có ít thứ này muốn biếu thông gia, con cầm vào đưa mẹ.”

Ánh mắt mẹ chồng tôi quét qua cái bọc đen, không giấu nổi vẻ khinh khỉnh. “Lại mấy thứ quà quê lặt vặt chứ gì,” bà nói oang oang, “bà thông gia mang lên làm gì cho tốn kém, nhà này không thiếu.”

Mẹ tôi nghe vậy, nén một tiếng thở dài. Bà nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói, “Đừng buồn, mẹ không sao,” rồi bà đặt cái bọc vào tay tôi, quay người ra về.

Nhưng bà vừa quay lưng đi, mẹ chồng tôi đã giật lấy cái bọc. Bà định ném thẳng vào thùng rác, nhưng rồi tò mò, bà hé một chút, muốn xem bên trong rốt cuộc là thứ gì.

Bà vừa hé ra, ánh mắt bà đờ ra. Bà nhìn chằm chằm vào cái bọc đen, tay run run mở hẳn ra. Không phải là mấy cân gạo hay rau củ quả. Bên trong cái bọc đen ấy là một cái hộp nhung đỏ, trong đó không có gì khác ngoài một chiếc sổ đỏ cũ kỹ và một sấp sổ tiết kiệm dày cộp.

Mẹ chồng tôi như hóa đá. Bà cúi đầu nhìn, rồi lại ngẩng lên nhìn bóng mẹ tôi đang xa dần, đôi môi mấp máy không thốt nên lời. Bà vội vàng chạy theo, gọi giật giọng: “Bà thông gia ơi! Bà thông gia!”

Mẹ tôi nghe thấy tiếng gọi, quay lại, nhìn thấy vẻ mặt mẹ chồng tôi đang tái mét. Bà chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục bước đi.

Mẹ chồng tôi lúc này, mặt cắt không còn một giọt máu. Bà nhìn tôi, rồi nhìn về phía mẹ tôi, lắp bắp: “Cái… cái này là sao? Sổ đỏ… sổ tiết kiệm?”

Tôi nhìn mẹ chồng, rồi nhìn về phía mẹ tôi, một cảm giác vừa thương xót, vừa hả hê dâng trào. Tôi lạnh lùng đáp: “Đây là tiền mẹ con dành dụm cả đời để lo cho con cháu.”

Mẹ chồng tôi nghe xong, mặt biến sắc, lắp bắp: “Bà thông gia… bà ấy làm sao lại…”

Mẹ tôi đã đi khuất. Tôi đứng đó, nhìn theo bóng mẹ, lòng trào dâng một cảm giác nghẹn ngào khó tả. Dù mẹ tôi đã cho mẹ chồng thấy, rằng bà có thể lo cho con gái, nhưng tôi biết, điều đó không thể nào xoa dịu được nỗi đau trong lòng mẹ tôi, và cả tôi nữa.

Và tôi biết, sau ngày hôm nay, mọi thứ trong căn nhà này sẽ thay đổi.