Hải, một chàng thanh niên nghèo từ vùng quê nghèo khó, mang theo giấc mơ đổi đời lên thành phố lập nghiệp. Anh làm đủ nghề, tích góp từng đồng với hy vọng mở một tiệm buôn nhỏ. Nhưng số phận trớ trêu, Hải bị kẻ xấu lừa sạch số tiền tiết kiệm hơn 60 triệu đồng – toàn bộ vốn liếng của anh. Quẫn bách, không còn đủ tiền mua vé xe về quê, Hải ngồi dưới gầm cầu, khóc lớn, cảm thấy cuộc đời mình đã chạm đáy.

Đúng lúc đó, một bác xe ôm lớn tuổi, ông Tâm, đi ngang qua. Thấy Hải ôm mặt khóc nức nở, ông dừng xe, giọng trầm ấm hỏi:
“Cháu ơi, chuyện gì mà khóc dữ vậy? Kể bác nghe nào.”

Hải, dù xấu hổ, kể hết: bị lừa hết tiền, không nhà, không người thân ở thành phố. Ông Tâm lắng nghe, rồi bất ngờ dúi vào tay Hải 50 nghìn đồng và một xấp tiền 1 triệu đồng – số tiền ông kiếm được sau nhiều ngày chạy xe. Ông nói:
“Cầm lấy, ăn bữa tối cho ấm bụng, rồi thuê phòng trọ nghỉ ngơi. Đời còn dài, cháu đừng bỏ cuộc.”

Hải cảm động, ngỏ ý xin số điện thoại hoặc địa chỉ để sau này báo đáp, nhưng ông Tâm chỉ cười:
“Có duyên thì sẽ gặp lại. Cố lên, cháu trai!”

Nói rồi, ông lẳng lặng lên xe, rời đi trong ánh hoàng hôn. Hải nắm chặt số tiền, quyết tâm làm lại từ đầu. Anh dùng 1 triệu đồng thuê phòng trọ, xin việc làm công nhân, rồi từng bước gây dựng sự nghiệp. Mười năm sau, Hải trở thành tỷ phú, chủ một tập đoàn xây dựng lớn, sở hữu tài sản hàng nghìn tỷ đồng. Nhưng anh không bao giờ quên ông Tâm, người xe ôm đã giúp anh trong lúc tuyệt vọng.

Hải cho người lục tung thành phố, tìm kiếm ông Tâm qua các bến xe ôm, khu chợ, nhưng không một dấu vết. Anh gần như tuyệt vọng, nghĩ ông có thể đã chuyển đi nơi khác. Bỗng một ngày, ông Tâm, giờ đã già yếu, tất bật từ quê lên thành phố, xin làm bảo vệ tại chính tập đoàn của Hải để kiếm tiền chữa bệnh cho con gái út, cô bé mắc bệnh hiểm nghèo.

Trong một lần đi kiểm tra công ty, Hải tình cờ thấy ông Tâm đứng gác cổng, dáng vẻ tiều tụy nhưng nụ cười vẫn hiền hậu như xưa. Hải sững sờ, chạy đến, giọng nghẹn ngào:
“Bác Tâm, là bác thật sao? Cháu tìm bác khắp nơi mười năm nay!”

Ông Tâm ngỡ ngàng, không nhận ra Hải giờ đã là tỷ phú. Khi Hải kể lại câu chuyện dưới gầm cầu, ông chỉ cười:
“Cháu làm bác bất ngờ quá. Bác chỉ giúp cháu chút ít, ai ngờ cháu thành công thế này.”

Hải hỏi thăm, biết con gái ông Tâm đang nằm viện, thiếu tiền điều trị. Anh lập tức tài trợ toàn bộ chi phí chữa bệnh, đưa cô bé đến bệnh viện tốt nhất. Hải còn mua cho ông Tâm một căn nhà khang trang, chu cấp cho ông và gia đình sống đủ đầy, không phải lo toan. Ông Tâm, dù từ chối, không thể cưỡng lại tấm lòng của Hải.

Câu chuyện về Hải và ông Tâm lan khắp thành phố, như minh chứng rằng một hành động tử tế nhỏ bé có thể thay đổi cả một số phận, và lòng biết ơn chân thành sẽ luôn tìm cách đền đáp, dù phải qua mười năm hay lâu hơn nữa.