(Dân trí) – Một ngày, mẹ chồng lên thăm tôi. Mẹ cầm tay tôi vừa khóc, vừa đưa ra lời đề nghị…
Tôi và chồng là bạn học cùng lớp đại học. Chúng tôi yêu nhau từ thời còn ngây thơ, trong sáng và chưa suy nghĩ gì nhiều. Sau khi ra trường, cả hai đều xin được việc ở thành phố nên quyết định tiến tới hôn nhân. Bố mẹ hai bên cũng mong các con sớm “yên bề gia thất” để sớm có con, phát triển sự nghiệp.
Đương nhiên, vợ chồng tôi cũng mong muốn như thế. Nhưng cuộc sống này đâu dễ dàng. Một năm, hai năm rồi ba năm, tôi vẫn chưa thể có con. Mấy năm đầu, tôi còn trẻ con, nghĩ đơn giản nên cứ để “thả” vậy thôi.
Đến khi “thả” mãi không thấy có kết quả, tôi mới bắt đầu lo lắng. Đi bệnh viện khám, tôi được bác sĩ chẩn đoán có dấu hiệu hiếm muộn. Trong khi đó, chồng tôi lại không có vấn đề gì.
Mặc dù vậy, tình trạng của tôi cũng không đến mức vô phương cứu chữa. Vì chúng tôi rất yêu nhau nên động viên nửa kia cùng cố gắng. Nhưng có vẻ như sự cố gắng này là không đủ…
Đã đến lúc, tôi cần giải thoát cho gia đình chồng (Ảnh minh họa: Sohu).
Tôi đi khắp các bệnh viện lớn ở Hà Nội chạy chữa. Thấy không ăn thua, tôi còn tạm thời nghỉ việc để vào TPHCM, rồi sau đó đi Thái Lan chữa hiếm muộn. Có những giai đoạn, cứ nghe ai mách ở đâu tốt, giúp sinh được con là tôi không cần suy nghĩ nhiều, không ngần ngại mà đến đó “cầu cứu” luôn.
Thậm chí, tôi còn đi khắp nơi từ trong nước đến nước ngoài để làm lễ, cúng bái, mong được thỏa tâm nguyện trở thành mẹ. Số thuốc và thực phẩm chức năng mà tôi uống để có thể sinh con nhiều không đếm xuể.
Cũng vì vậy, thân hình và nội tiết tố của tôi thay đổi liên tục. Người tôi béo gần gấp đôi trước đây do bị phù nước. Da dẻ tôi sần sùi, nổi đầy mụn ở mặt và lưng. Tôi thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, không được khỏe. Không biết do tôi đi chữa bệnh khắp nơi quá nhiều hay do tinh thần lúc nào cũng buồn bã nữa?
Ai ở trong hoàn cảnh như tôi chắc cũng hiểu, hành trình tìm con chưa bao giờ là dễ dàng, vừa đau đớn về thể xác, vừa mệt mỏi về tinh thần. Đó còn chưa kể lúc nào tôi cũng được chồng và gia đình hai bên an ủi, chia sẻ và ủng hộ rất nhiều về mặt vật chất.
Tôi biết chồng tôi không kém gì tôi, anh cũng rất mệt mỏi và sốt ruột. Mặc dù vậy, anh vẫn cố gắng động viên, ôm tôi vào lòng mỗi khi tôi khóc trong bất lực. Anh cũng phải làm ngày, làm đêm để có tiền cho vợ chạy chữa khá tốn kém.
Còn gia đình chồng tôi, phải nói thật, tôi quá có phúc khi được làm con dâu của bố mẹ chồng tôi. Từ ngày biết tôi bị hiếm muộn, bố mẹ chồng có chút buồn phiền nhưng không quên chăm lo cho tôi. Mẹ thường xuyên gửi thịt cá, rau củ sạch từ quê lên để tôi tẩm bổ, ăn cho sạch sẽ, đủ chất hoặc gọi điện hỏi han, lên thành phố thăm tôi.
Cứ thế bẵng đi 10 năm và tôi vẫn chưa thể có con. Nói tôi đau đớn, tôi gục ngã là không sai. Tôi cảm thấy thực sự bất lực, không biết phải làm đến mức nào nữa?
Một ngày, mẹ chồng lên thăm tôi. Mẹ cầm tay tôi khóc nức nở và nói: “Mẹ xin lỗi con nhưng hai đứa ly hôn được không?”. Tôi hiểu ý mẹ, cũng khóc theo, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Tôi buồn lắm chứ nhưng tôi không cảm thấy tức giận hay trách móc mẹ chồng một chút nào. 10 năm qua, không chỉ tôi, tôi đã chứng kiến những người thân yêu xung quanh tôi sống khổ sở thế nào.
Chồng tôi thèm có con đến mức nhìn thấy đứa trẻ nào cũng không thể rời mắt. Anh nai lưng ra làm việc để kiếm tiền cho tôi chạy chữa.
Gia đình chồng chỉ có mỗi mình chồng tôi là con trai, bố chồng lại là trưởng họ. Nhà anh chịu đủ lời gièm pha từ họ hàng, làng xóm láng giềng. Mặc dù vậy, họ vẫn đối xử tốt, chăm chút cho tôi bao năm mà không hề bắt ly hôn.
Còn bố mẹ đẻ của tôi, vì tôi không thể sinh con nên luôn trong tâm thế “cửa dưới”. Bố mẹ sợ tôi bị ruồng bỏ nên lúc nào cũng khúm núm, nói năng nhỏ nhẹ, từ tốn rồi mua đủ loại quà cáp gửi cho nhà chồng tôi.
Nhìn những cuốn sổ bệnh án của tôi nếu xếp lên có thể chạm đến trần nhà, tôi cảm thấy quá mệt mỏi. Ai cũng có giới hạn và tôi nghĩ mọi người đều đã quá sức chịu đựng rồi.
Ly hôn để giải thoát cho anh, cho tôi và cho cả gia đình hai bên có lẽ là cách tốt nhất đúng không? Xin mọi người hãy chia sẻ với tôi một chút với, làm ơn…
News
Thôi xong, ch:.á:.y rồi Quang Linh ơi
Thế – quản lý Quang Linh Farm thônng báo về vụ hoả hoạn.xq Sau khi Quang Linh Vlogs vướng vòng lao…
Chỗ bánh kẹo, đồ ăn vặt này ai không để ý là cứ mua về ăn thôi: VTV đến mà còn không cho quay, s:.ợ thật
VTV.vn – Hàng tấn bánh kẹo, thực phẩm ăn vặt không rõ nguồn gốc bị đổ bỏ tại xã La…
Chính thức: Sếp Mailisa lên tiếng rồi, bà con đồng loạt ‘quay xe’
Thông tin đang thu hút sự quan tâm của công chúng. Mới đây, trên MXH đã lan truyền đoạn clip…
Trời ơi Lê Anh Nuôi ơi, hi vọng không phải là thật
Sản phẩm yến sào do 3 KOC này bán trên livestream và gắn affiliate đều cùng đến từ một nhà…
Tin cực vui cho Giáo viên: Vậy là hè này thầy cô tha hồ ấm no rồi
Dự thảo Luật Nhà giáo không cấm dạy thêm, học thêm, chỉ quy định không được ép buộc người học…
Trời ơi táo đỏ của bà con đây: B:.uộc t:.i:.ê:.u h:.ủ:.y toàn bộ
Kiểm tra một cơ sở kinh doanh trên địa bàn quận Hà Đông, lực lượng Quản lý thị trường phát…
End of content
No more pages to load