Tôi về quê vào một buổi chiều tháng Ba, trời còn lành lạnh sau Tết. Cỗ bàn giỗ cụ tổ vừa tàn, họ hàng tụ tập quanh chiếc chiếu giữa sân, chén rượu chuyền tay, câu chuyện mỗi lúc một rôm rả. Tôi là đứa cháu làm ăn ở thành phố, ít khi về, nên ai cũng niềm nở, gọi tới ngồi giữa.

“Cháu ơi, sắp tới huyện mình nhập tỉnh với thành phố lớn đấy. Dự án khu công nghiệp sẽ về sát bên, đất đai chắc chắn tăng giá vùn vụt,” cậu Bảy thì thầm như thể nói ra điều bí mật quốc gia.

Rồi dì Tư, chú Tám, cả mấy người anh họ góp lời, ai cũng hồ hởi: “Giờ mà gom tiền mua được vài sào thì vài tháng sau lời gấp ba gấp bốn! Bên này vừa có người quen sang nhượng rẻ, chỉ người trong nhà mới biết…”

Tôi còn lưỡng lự thì dì Tư đưa cả bản photocopy văn bản về đề án sáp nhập tỉnh. Mọi thứ có vẻ thật. Họ bảo: “Không cần đứng tên, để dì lo. Cháu cứ chuyển tiền, vài tháng nữa là thu hồi vốn, mua nhà Sài Gòn còn dễ.”

Tin người thân, tôi chuyển toàn bộ số tiền tiết kiệm gần hai trăm triệu – cả vốn lẫn niềm tin.

Ba tháng sau, không một tin nhắn phản hồi.

Tôi tự mình về quê. Mảnh đất đó là đồng hoang, chẳng có ai sang nhượng, cũng chẳng có dự án nào cả. Mấy người trong họ hàng tránh mặt tôi. Dì Tư đóng cửa nhà từ sáng, cậu Bảy đi miền Tây “có công chuyện”, chú Tám lên Đắk Lắk trồng cà phê.

Tôi đứng giữa sân nhà tổ, nơi từng hứa hẹn những điều tốt đẹp, cảm giác trong lòng chỉ còn cay đắng.

Từ hôm đó, tôi cắt đứt liên lạc với tất cả họ hàng bên nội. Không điện thoại, không về giỗ, không chúc Tết.

Và nếu có ai hỏi tại sao, tôi chỉ mỉm cười:
“Vì máu mủ ruột rà không phải ai cũng đáng để giữ.”